Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 459: Ma

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đại Thiên Thế Giới.

Tại một tế đàn cổ xưa, mười hai lão giả tang thương nhắm mắt định thần ngồi quanh một chiếc bàn tròn, trên mặt bàn vẽ đầy phù văn phức tạp, chính giữa chiếc bàn có đặt một ngọn đèn đen tuyền không có tâm đèn, cũng chẳng có hỏa diễm bốc lên, bầu không khí u ám không chịu nổi.

Bỗng, chiếc đèn kia bốc lên một ngọn hỏa diễm màu đen.

Có hỏa diễm, nhưng không có ánh sáng, ngược lại nó càng làm cho tế đàn trở nên u ám hơn bao giờ hết.

Mười hai lão giả đồng thời mở mắt, một người nói:

- Ma, xuất hiện rồi.

Một người khác hỏi:

- Xác định được phương vị sao?

Người kia lắc đầu:

- Khoảng cách quá xa, có vẻ như là ở một trong các hạ vị diện.

Một người khác nữa nói:

- Đã vậy không cần loan truyền “ma” xuất thế tránh dấy lên những rắc rối không đáng có, dù sao người ở hạ vị diện muốn đến Đại Thiên Thế Giới đều phải đi qua Không Thành, chúng ta chỉ cần đặt người kiểm tra tại Không Thành là được rồi.

Mười một người khác gật gù tỏ vẻ tán thành.

…...............

Trở lại đại điện.

Lời nói hết, trong mắt Thanh Ngọc ảm đạm ánh sáng, khuôn mặt mất đi toàn bộ cảm xúc, sợi dây liên kết linh hồn giữa Lâm Phong và Thanh Ngọc đứt đoạn, nàng... cam nguyện xóa bỏ linh hồn để Lâm Phong không bị Đế Quân áp chế nữa.

Nói cách khác, Thanh Ngọc chỉ còn là một cái xác không hồn

Giờ này khắc này, nội tâm Lâm Phong triệt để sụp đổ.

Từ kiếp trước, hắn đã mắc nợ nàng.

Ở kiếp này, hắn cũng đã mắc nợ nàng không ít.

Chính nàng là người đem tới ánh sáng cho hắn, chính nàng là động lực để hắn bước đi, chính câu nói của nàng giúp hắn không lầm đường lạc lối, chính sự ảnh hưởng của nàng mới khiến hắn giữ được bản tâm của một con người, thế nhưng kết quả thì sao?

Kết cục vẫn không có gì thay đổi, hết lần này đến lần khác nàng đều là người chết để hắn được sống.

Mặc dù Lâm Phong biết nếu nàng không làm như thế thì cả hai sẽ phải chết, thậm chí còn liên lụy đến những người khác, nhưng Lâm Phong không thể nào chấp nhận được sự thật là Thanh Ngọc của hắn chết rồi, hắn không còn cảm nhận được sự tồn tại của nàng nữa, đây... không phải thứ ánh sáng hắn mong muốn.

Nếu đây là ánh sáng, hắn thà trầm luân trong bóng tối còn hơn.

Kì lạ thay, ngay khi Lâm Phong rơi vào tột cùng của nỗi đau, hắn lại bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Ánh mắt Lâm Phong nhìn thế giới này bỗng thay đổi.

Hắn nhìn Thanh Ngọc không hề nổi lên bất kì dao động nào, bởi hắn biết đây chỉ là “cái xác Thanh Ngọc”, người hắn yêu đã đi rồi.

Đối với một cái xác, không nhất thiết phải có cảm xúc.

Hắn nhìn Đế Quân cũng không cảm thấy tức giận, bởi hắn biết tức giận chỉ khiến mọi thứ dễ vượt ra khỏi tầm kiểm soát, hơn nữa mục đích của Lâm Phong đã không còn là báo thù cho Lâm gia hay Thanh Ngọc, hắn chỉ đơn giản là muốn gϊếŧ Đế Quân thôi.

Dù sao, có báo thù thì người chết cũng không sống lại được.

Trạng thái này của Lâm Phong có chút giống với ngày hắn diệt Tu Nghệ Cầu, nhưng cực đoan hơn nhiều.

- Phốc, phốc, phốc...

Lại thêm một bất ngờ nữa xảy ra, vốn dĩ Lâm Phong không thể câu thông với Tô Linh Nhi, Siêu Khuyển hay Tang Thụ thì bây giờ cả ba lại bị hắn đá ra ngoài, phản ứng đầu tiên của Tô Linh Nhi là chạy đến bên Lâm Phong xem có hỗ trợ gì được hay không.

- Lâm Phong...

Ai ngờ, Lâm Phong hờ hững chặn lại nói:

- Đừng qua đây.

Tô Linh Nhi sững sờ, nàng quen biết Lâm Phong không phải một ngày hai ngày, ba chữ “đừng qua đây” của Lâm Phong không hề có ác ý gì nhưng đập vào tai Tô Linh Nhi lại khiến nàng không rét mà run, bởi vì nàng không cảm nhận được bất kì thứ gì trong giọng nói ấy.

Nhất là ánh mắt của Lâm Phong cũng trống rỗng không khác gì giọng nói của hắn, tựa hồ Lâm Phong đã không còn cảm xúc của một con người, Tô Linh Nhi thề nàng chưa bao giờ gặp được ai đem đến cho nàng cảm giác sợ hãi từ sâu thẳm trong linh hồn như Lâm Phong lúc này.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Ngay khi Tô Linh Nhi muốn lần nữa đến gần Lâm Phong thì nàng bị Siêu Khuyển kéo lại, Siêu Khuyển ngưng trọng nói:

- Đừng, hắn đã không còn là Lâm Phong chúng ta biết đâu, hắn... là “ma”.

Nghe vậy, Tô Linh Nhi mới dừng lại hỏi:

- Hắn là Ma Tộc?

Siêu Khuyển không trả lời Tô Linh Nhi, nó quay sang nói với Tang Thụ:

- Ngươi kiến thức nhiều hơn, ngươi giải thích đi.

Tang Thụ không giấu diếm nói:

- Trên thế giới này không có tồn tại nào chiếm hữu cả hai mặt, ví dụ có sinh sẽ có tử, có âm sẽ có dương, có vô tình sẽ có hữu tình, vậy tồn tại nào là mặt khác của Thiên? Đáp án là Ma. Ở đây ta nói “ma” không phải Ma Tộc, “ma” là “Khởi Nguyên Ma”.

- Thiên và Ma là hai tồn tại đặc thù nhất thế giới, cả hai giống như hai mặt của một tờ giấy cùng nhau song song tồn tại, nhưng giữa hai thứ vẫn có sự khác biệt rất lớn, đó là Thiên đại biểu cho ý chí của thiên địa, còn Ma thì khởi nguồn từ sinh linh.

- Thiên Đạo vô tình, Ma Đạo cũng vô tình, nhưng rất ít người hiểu Thiên “vô tình” không giống với Ma “vô tình”. Thiên vốn không có tình mới vô tình, còn Ma phong bế tình cảm hóa vô tình. Nói cách khác, Ma hữu tình, chỉ có hữu tình mới sinh ra ham muốn để thành Ma.

- Bất quá để “hóa ma” thì kẻ hữu tình phải phong tình, sau khi phong tình, thứ lực lượng mạnh nhất Ma sở hữu là “trí”. Với “trí” cực hạn, Ma dễ dàng phát hiện ra điểm yếu của vạn vật, một người hóa Ma luôn có cách để gϊếŧ những tồn tại mạnh hơn hắn gấp nhiều lần.

Tô Linh Nhi cái hiểu cái không hỏi tiếp:

- Nếu Ma không mất lý trí thì Lâm Phong phải nhận ra chúng ta mới đúng, tại sao hắn lại không để chúng ta qua trợ giúp? Ít nhất Siêu Khuyển cũng có thể làm khiên thịt a.

Siêu Khuyển:

- …

Làm khiên thịt là cái quỷ gì? Chiến lực của ta rất mạnh có được hay không.

Tang Thụ nói:

- Hắn nhận ra chúng ta, nhưng Ma chỉ tin tưởng bản thân, trong mắt hắn chúng ta căn bản là “những trở ngại” hay “yếu tố bất định”, hắn không muốn bất kì thứ gì ảnh hưởng đến chiến cuộc, nếu ngươi tự ý chạy đến hắn sẽ không do dự đánh gục ngươi, tốt nhất chớ làm phiền hắn.

Những gì Tang Thụ nói không sai, nhưng có một chuyện Tang Thụ không nói, đó là không phải ai trải qua thống khổ cực hạn cũng có cơ hội hóa thành “Khởi Nguyên Ma”.

Nếu một người hóa thành “Khởi Nguyên Ma”, như vậy chỉ có hai khả năng, người đó ngay từ đầu đã là hiện thân của Ma hoặc người đó là bình chứa Ma.

Trong trường hợp này, Tang Thụ không rõ Lâm Phong là hiện thân hay bình chứa.

Phía bên kia, nhận thấy “ba trở ngại” không có ý định “quấy nhiễu”, Lâm Phong bắt đầu cất bước, hắn chậm rãi đi từng bước một đến trước mặt Đế Quân.

Mà Đế Quân, rõ ràng người trước mắt hắn thoạt nhìn không có gì thay đổi, tu vi của Lâm Phong vẫn là nửa bước Hợp Giới nhưng trong lòng Đế Quân lại nổi lên một cỗ nguy cơ sinh tử mãnh liệt, tựa hồ hắn đang phải đối mặt với một loại tồn tại khủng bố nào đấy chứ không phải Lâm Phong nữa.

Thậm chí Đế Quân còn có một suy nghĩ lớn mật, đó là Lâm Phong còn phải khủng bố hơn Thiên Đạo một phần.

Lâm Phong trở nên khủng bố, Đế Quân đang bị Thể Suy dày vò, còn có phần thắng nào cho Đế Quân sao?

Có, Đế Quân đặt xác Thanh Ngọc sang một bên lấy ra một chiếc lọ ngửa đầu uống sạch, trong nháy mắt Thể Suy Kiếp lại được trấn áp, thậm chí còn trấn áp tốt hơn lúc đầu, Đế Quân không kiêng kỵ gì nữa phóng xuất tu vi Nhất Suy đỉnh phong.

Trạng thái không đúng thì như thế nào, tu vi của ta hơn xa so với ngươi.

Trước sức mạnh tuyệt đối, bất kì mưu ma chước quỷ nào đều vô nghĩa.

Tránh cho đêm dài lắm mộng, Đế Quân lạnh lùng tung ra một chưởng toàn lực.

- Giả thần giả quỷ, chết đi.

- Đế Vương Thủ.

Một cái thủ ấn hoàng kim to lớn đập tới Lâm Phong, nếu chỉ xét riêng uy lực, thủ ấn này vượt xa sức chịu đựng của Hợp Giới Cảnh, đây mới là thực lực chân chính của Suy Kiếp Giả, dù cho Lâm Phong ở trạng thái toàn thịnh cũng sẽ bị nghiền nát.

Đáng tiếc thay, người đấu với Đế Quân không phải Lâm Phong, mà là Ma.

Tầm nhìn của Ma so với những gì Nhật Nguyệt Phá Hư Thần Đồng đem lại cho Lâm Phong còn phải rõ ràng hơn nhiều lắm, “Lâm Phong” giơ tay, từ năm đầu ngón tay của hắn tràn ra vô số sợi tơ tuyến mỏng manh ngưng tụ từ Tiên Lực quấn lấy thủ ấn hoàng kim.

Tiên Lực tơ tuyến của nửa bước Hợp Giới quấn lấy nhất chưởng của Suy Kiếp Giả, khả thi sao?

Đổi lại là một người khác, khẳng định làm không được.

Nhưng những sợi tơ tuyến mỏng manh kia bằng một cách thần kỳ nào đó đã chặn lại thủ ấn hoàng kim, không, là phân giải thủ ấn hoàng kim trở về dạng nguyên thủy nhất - Thiên Địa Nguyên Lực, hay cụ thể hơn là Tiên Lực theo cách gọi của Thiên Giới.

Của Thiên, trả lại Thiên.

Đế Quân không thể tin vào mắt mình thốt lên:

- Ngươi... ngươi làm sao lại đạt đến độ cao của Thiên Đạo?

Không sai, bằng “trí” cực hạn, Ma có thể vận dụng Thiên Địa Nguyên Lực không thua gì Thiên Đạo, một đợt phá chiêu kia nhìn như đơn giản nhưng trên thực tế cần sự khống chế tỉ mỉ đến tận cùng, ngoài Thiên Đạo ra cũng chỉ có Ma làm được.

Bất quá “Lâm Phong” không rảnh nói chuyện với Đế Quân, trong đầu hắn chỉ có một chữ, gϊếŧ.

“Lâm Phong” giữ vững cước bộ, theo từng bước từng bước áp sát Đế Quân, Thiên Địa Nguyên Lực ồ ạt tràn đến áp súc phía sau lưng Lâm Phong khiến cho khí thế của hắn được vô hạn đề thăng, hình ảnh Lâm Phong trong mắt Đế Quân lại biến đổi thành một ngọn núi cao không thể vượt qua.

Đế Quân bất tri bất giác lùi một bước.

Một bước lùi này, lại khiến cho khí thế của “Lâm Phong” mạnh mẽ hơn, từ núi hóa thành trời cao.

Đế Quân lùi thêm một bước, khí thế của “Lâm Phong” lại mạnh hơn, từ trời cao hóa thành hoàn chỉnh thế giới.

Một chiêu này gọi là - Đoạt.

Đoạt Thiên Địa Chi Thế, biến bản thân thành thế giới.

Đế Quân bị ép đến đường cùng không thể lui, hắn cắn răng bất chấp tất cả muốn tiến vào trạng thái “Thiên Đạo Phụ Thể”, nhưng lần này “Thiên Đạo” giống như mất linh không có phản hồi gì cả khiến Đế Quân hoảng càng thêm hoảng hét lên:

- Dừng lại, ta có một bí mật...

- Oanh.

Không kịp nói hết câu, Đế Quân bị Lâm Phong đánh trúng một quyền.

Ăn trọn một quyền mang theo Thiên Địa Chi Thế cũng giống như cưỡng ép đặt một thế giới vào người, thân thể Đế Quân căn bản không chịu nổi vỡ nát thành bụi phấn, ngay cả thần hồn cũng không thoát khỏi số phận bị thế giới chèn ép ảm đạm vô quang, tạm thời chưa chết nhưng Đế Quân đã hết cứu rồi.

Có lẽ hiểu được điều đó, thần hồn Đế Quân không thèm chạy trốn, hắn nhìn Lâm Phong điên cuồng cười lớn:

- Sau bao nhiêu năm, ta vẫn không thoát khỏi số phận bị ngươi vượt qua, nhưng thắng ta thì như thế nào, kết cục của ngươi nhất định sẽ thê thảm hơn ta gấp trăm gấp nghìn lần. Ta cam chịu bị Thiên Đạo lợi dụng, còn ngươi, ngay cả bị ai lợi dụng cũng không biết, quả thật đáng thương a, ha ha.

Nếu là Lâm Phong có lẽ sẽ bị lời nói của Đế Quân làm cho suy nghĩ, bởi vì Tham Tướng cũng từng nói với Lâm Phong điều tương tự, nhưng Ma căn bản không quan tâm, “Lâm Phong” mặt không biểu tình bóp nát thần hồn Đế Quân.

Một đời Tiên Đế, vẫn lạc.
« Chương TrướcChương Tiếp »