Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Định Phong Ba

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
CHƯƠNG 10

Bạt Thác Vô Song trở về sau khi đến hồ nước bơi đến thống khoái, vừa vào cửa thì thấy Giang Phong cưu chiêm thước sào nằm trên giường ngủ vù vù, một nửa điểm ý tứ cũng không có.

Người này… Hắn không … không … ở đây có một lúc mà bắt đầu lười biếng.

Hắn lạnh lẽo trừng mắt, mang từ bên ngoài vào một bồn nước trong, dự định làm lại trò cũ, nhưng ngay tại lúc hắn định đem nước trong bồn đổ xuống, hắn trông thấy dưới hai mắt Giang Phong hai vòng thâm đen…

Hắn ngừng lại, đem mộc bồn thả trên mặt đất, đầu ngón tay sờ dưới mắt Giang Phong, khẽ xoa bóp .

Người này đến tột cùng đã bao lâu không ngủ?

Hắn nhận thức Giang Phong mấy ngày nay, phát hiện tâm hắn cũng nhu hoà đi rất nhiều, luôn luôn, luôn luôn dễ dàng thuận theo ý Giang Phong.

Hắn đến tột cùng là tâm cũng nhu hoà ── đối với Giang Phong mà nhu hoà?

Hắn trầm tư một hồi lâu, đột nhiên, Thanh nhi đi vào bên trong phòng. “Thiếu…” Thấy Giang Phong nằm ở trên giường hắn, nàng vội nhỏ giọng để cho an toàn… “Thiếu gia, hai ngày sau là sinh thần của đại hoàng tử, nếu hiện tại lập tức giục ngựa quay về kinh, còn có thể đến kịp ngày sinh thần đại hoàng tử.”

“Đi đến đó làm gì? Không ai hoan nghênh ta trở lại.”

“Nhưng──” Thanh nhi nhíu mày, “Nhưng quốc sư từng nói sinh mệnh đại hoàng tử chỉ có thể kéo dài đến ngày đó, Thanh nhi… Thanh nhi là sợ người không thể gặp đại hoàng tử lần cuối.”

Hắn sắc mặt đại biến, “Ngươi đừng nói bậy, Vô Nhược hắn sẽ sống thật lâu thật thọ, tuy rằng thân thể hắn luôn luôn suy yếu, thế nhưng ── thế nhưng ta tin tưởng hắn có thể .” Nói đến đó, hắn đột nhiên đỏ viền mắt.

“Thiếu gia…”

“Ngươi đừng nói nữa, ta sẽ không quay về nơi đó, ngươi lui xuống dưới đi.”

“… Vâng.”

Bạt Thác Vô Song ngẩng đầu, khắc chế lưu lại nước mắt.

Vô Nhược, ngươi sẽ không chết, ta tin tưởng ngươi sẽ không chết, sở dĩ ta không quay về, chờ ngày thân thể ngươi chuyển biến tốt đẹp trở nên khỏe mạnh ta sẽ quay về kinh gặp ngươi.

Hắn tự nói trong lòng.

Lần té ngã khi còn bé kia, không ai dìu hắn đứng lên, hắn tự đứng lên bằng chính sức của mình, khi hắn bước cao bước thấp quay trở về phòng mình thì gặp Bạt Thác Vô Nhược cũng vừa từ kinh thành xa xôi ngàn dặm tới chỗ này tránh nắng, y nhìn thấy vết thương trên người hắn, không giống những người khác ôm lấy hắn trở lại gian phòng, rồi sau đó cẩn thận tỉ mỉ sát dược cho hắn.

Lần đầu hắn cảm thụ được ôn nhu là Vô Nhược dành cho hắn .

Những ngày cùng một chỗ với Vô Nhược rất khoái nhạc. Nhưng Vô Nhược không thể lưu lại chỗ của hắn lâu được, mấy ngày sau, Vô Nhược ly khai nơi này trở lại kinh thành.

Từ lúc đó trở đi, Vô Nhược hàng năm đều đến nơi này tránh nắng, Vô Nhược sẽ nói cho hắn những chuyện phát sinh trong kinh thành, bọn họ có thể nói chuyện trắng đêm, thẳng đến nói cũng không nói nổi nữa, bọn họ mới nắm chặt tay nhau bình thản đi vào giấc ngủ.

Lần gặp Vô Nhược cuối cùng đã cách đây một năm.

Đầu năm nay, để thay Vô Nhược xung hỉ, phụ vương cưới cho hắn công chúa Tử Hồng của Viêm Di quốc láng giềng, hắn cũng chưa gặp hoàng tẩu tương lai, sở dĩ…

Ta van ngươi, Vô Nhược, năm nay ngươi cũng phải mạnh khỏe để cùng hoàng tẩu đến nơi đây nghỉ hè.

===

Tại một nơi trong kinh thành.

“Vương gia, tất cả đều được tiến hành theo như ngài đã phân phó, hai ngày sau, trong ngày sinh thần Bạt Thác Vô Nhược phải chết không thể nghi ngờ.” Thanh niên vô cùng cung kính quỳ trước nam nhân trung niên.

“Tốt, nếu chuyện này thành công, ta sẽ hậu thưởng.” Nam nhân lộ dáng tươi cười, tay phải vuốt nhẹ mép chén trà.

“Bởi vậy, chờ lão gia hỏa hoàng đế kia chết đi, ngôi vị hoàng đế sẽ là của Vương gia ngài.”

“Ngươi sai rồi, còn có một tiểu tử vẫn chưa xử lý xong.”

“Vương gia ngài là muốn nói tới ── “

“Nghe nói tiểu tử kia là do Nhan quý phi sinh tiền rất được hoàng thượng sủng ái sinh hạ. Nữ nhân này thực sự rất mỹ lệ, chỉ tiếc phát điên, bị hoàng thượng biếm lãnh cung, chậc chậc… Đáng tiếc nha đáng tiếc.”

Thanh niên nghi vấn, “Nhưng có lời đồn đãi hài tử của Nhan quý phi sau khi sinh hạ đã chết non, thế nào…”

“Tám phần mười là lão già này để phòng loại người như chúng ta dòm ngó ngôi vị hoàng đế của hắn, cố ý đem con hắn lưu vong chốn dân gian, còn để con của hắn phẫn thành nữ hài mà nuôi nấng lớn lên.”

“Nguyên lai là như vậy, nếu hai ngày sau thành công, bước tiếp là diệt trừ hắn ?”

“Không sai, ta đã sai mười mấy tên sát thủ đi lấy tính mệnh hắn, nhưng…” Nam nhân đột nhiên phẫn nộ một chưởng bóp nát cái chén trong tay, “Đám kia là đám thùng cơm! Không ám sát thành công trái lại còn bị hộ vệ bên người hắn sát hại, tất cả đều là đồ vô dụng!”

“Vương gia…”

“Quên đi, Bạt Thác Vô Nhược cùng lão già này mới là cản trở lớn nhất của chúng ta hiện nay, phải diệt trừ bọn họ trước.” Hắn dừng lại, tàn nhẫn cười nói: “Về phần tiểu tử kia, chờ hắn trở lại kinh thành ta sẽ bố trí tốt cho hắn.”

=== Đăng bởi: admin
« Chương TrướcChương Tiếp »