Nhóc con lại duỗi tay lần nữa để đoạt lại cái rổ.
Lúc này, Bảo Sơn cũng không né nữa, bỗng một cục đá từ đâu bay tới nện vào tay của nhóc con mặt khoai lang, nó kêu “ui da” một tiếng, quay đầu nhìn lại, liền thấy một bé gái thắt bím ở hai bên đang chạy vèo vèo lại đây, bé gái giống y chang Bảo Sơn, trên người không được mấy kí thịt, tóc thì khô vàng lại còn thưa thớt, khuôn mặt thì có hình trứng ngỗng với đôi mắt lớn cực kì to tròn. Quần áo trên dưới đều đầy những mụn vá.
Bé gái chạy vèo vèo tới, dùng sức đẩy về phía nhóc con mặt như củ khoai lang, còn hung dữ quát lên: “Điền Cẩu Tử, không được ăn hϊếp anh tôi.”
Rõ ràng là nhóc con này sợ bé gái hơn là Bảo Sơn, còn bị cô bé đẩy lùi về phía sau vài bước, nó trợn mắt lên nói: “Điền Bảo Châu, mày dám đẩy tao à!”
Nhóc con tức muốn hộc máu: “Tao mới là anh của mày!”
Nói xong lại chỉ vào mặt Bảo Sơn, lớn tiếng quát: “Nó là đồ sao chổi!”
Bé gái lập tức hung hăng ngồi xổm xuống, nhặt một khối đất cứng rồi ném qua, đất nện xuống một bên chân của mặt khoai lang, bé gái bày ra khí thế hiên ngang, lớn tiếng đáp trả: “Anh tôi mới không phải là đồ sao chổi! Anh mới là đứa trẻ hư, anh mà dám nói bậy về anh Bảo Sơn, tôi sẽ đánh anh!”
Điền Cẩu Tử tức giận: “Mày dám đẩy tao, còn dám đánh tao, tao muốn đi méc bà nội, để cho bà nội đánh mày một trận!”
Tiểu Bảo Châu nghe vậy càng hung, cô siết chặt nắm đấm, múa may trước mặt nhóc con: “Đánh không lại tôi còn phải đi méc người lớn, có biết mất mặt không vậy, tôi còn ngại dùm đấy!”
“Ha ha ha, Điền Cẩu Tử đánh không lại một đứa bé gái, đúng là quá xấu hổ!”
“Điền Cẩu Tử, sao cậu lại ăn hại vậy hả?”
Nhóc con Điền Cẩu Tử cực kì buồn bực, khuôn mặt như củ khoai lang giờ như bị héo vì tức giận, thậm chí còn đỏ bừng bừng, nó nhìn về phía bầu trời rồi hú lên một tiếng, sau đó liền nhào tới: “Coi tao có đánh chết mày không này, con ranh chết tiệt kia.”
“Không được ăn hϊếp em tao!”
Nãy giờ Bảo Sơn vẫn đứng sau bé gái liền bước ra che chở cho cô, bởi vì cậu quá gầy, với lại chiều cao cũng không chiếm ưu thế, vừa bị đánh một cú đã ngã xuống đất ngay. Chỉ là đôi mắt của cậu lóe lên một tia âm u, mang theo một cỗ khí thế của một con thú dữ, dù bị nhận một cú đấm nhưng Bảo Sơn vẫn không kêu đau.