Nhà bên này cũng không phải không có cháu trai cả, cho nên chẳng cần đến con ma ốm ấy làm gì.
Như vậy, tính ra bọn họ chỉ có một đứa cháu trai, chính là con trai của đứa con thứ.
Điền Nhị cũng không phải kết hôn xong liền có con trai, vợ Điền Nhị liên tiếp sinh hai đứa con gái là Nữu Tử và Phúc Tử, sau đó mới sinh con trai đặt tên là Cẩu Tử.
Bởi vì nhà có ít con trai, để cho dễ nuôi, cho nên mới đặt tên là Cẩu Tử, quả nhiên đứa bé này lớn lên vô cùng khoẻ mạnh.
Về sau, vợ Điền Nhị lại sinh thêm Anh Tử.
Nhà Điền Tam cũng sinh nhiều con, năm đóa kim hoa lần lượt là Chiêu Đệ, Phán Đệ, Vọng Đệ, Tưởng Đệ, Muội Tuyệt. Đến nay còn không có sinh ra đứa con trai nào.
Chính vì lẽ đó mà Điền Cẩu Tử ở nhà được coi là tiểu bá vương, nói một không nói hai, mọi việc đều thuận lợi. Chẳng qua, nó trước nay không chiếm được chút tiện nghi nào từ cô em họ Bảo Châu.
“Tương lai con khẳng định sẽ là chỗ dựa cho mấy chị em trong nhà. Trừ con bé Điền Bảo Châu. Con sẽ mặc kệ con bé chết tiệt kia.”
Bà nội Điền bĩu môi: “Không cần để ý tới con bé đó làm gì. Nó hung dữ như vậy, sau này sẽ khó gả chồng. Trong nhà có một ngôi sao chổi, ngày tháng trôi qua sẽ không tốt. Mấy đứa đừng nhắc đến nhà ấy, cẩn thận lại mang đen đủi tới nhà ta.”
Mấy đứa con gái gật gù ngoan như chim cút, nhỏ giọng đáp một tiếng: “Vâng.”
Mà lúc này, Tiểu Bảo Châu “không ai” chống lưng đang ở trong nhà nhảy nhót lung tung. Cô bé vui vẻ xoay vòng vòng nói: “Thật vậy sao, thật vậy sao? Cái này dùng để may quần áo cho con thật hả mẹ?”
Thích Ngọc Tú cười nói: “Đúng vậy, may quần áo cho con, chờ thu hoạch vụ thu xong rồi, mẹ liền đưa con sang nhà dì cả đổi nguyên liệu.”
Nhưng sau đó cô lại buồn bã nói: “Nhưng con phải giữ gìn quần áo cho cẩn thận đấy.”
Kỳ thật Tiểu Bảo Châu cũng không phải đứa nhỏ không biết yêu quý đồ vật. Ngược lại vì là con nhà nghèo, cho nên con bé lại càng yêu quý hơn.
Chỉ là mớ quần áo này không chịu nổi những chuyến đi rừng liên tục của con bé.
Tiểu Bảo Châu nhíu đôi lông mày lưa thưa của mình nói: “Con sẽ cố gắng hết sức.”
Thích Ngọc Tú nhìn bộ dáng nghiêm túc của con gái, cười nhéo mũi cô bé một cái: “Con đã hứa rồi đó nha.”
Nói xong, cô lại quay đầu lại nói: “Lần này chỉ có thể làm quần áo cho một mình Bảo Châu thôi, hai đứa đều không được. Hai đứa cũng thấy đấy, Bảo Châu chỉ còn một bộ quần áo, tắm rửa xong không có đồ để mặc.”
“Mẹ, chúng con biết mà.” Bảo Sơn không đợi mẹ nói xong, vội vàng mở miệng.
Thích Ngọc Tú cười xoa xoa đầu của cậu rồi nói: “Mẹ phải nói rõ ràng cho hai đứa hiểu, mẹ không phải bất công với hai đứa đâu.”