Người Đông Bắc bọn họ hầu như mỗi nhà đều có hầm, ngược lại lương thực không có nhiều để trữ, giống như nhà cô hiện tại, hoàn toàn rỗng tuếch, đếm không được mấy giỏ thức ăn. Sau khi Thích Ngọc Tú đem táo cất giữ cẩn thận, tâm tình cô cũng phấn khởi hơn không ít.
Tuy rằng thứ này không thể so với lương thực, nhưng ăn tạm hai quả cũng có thể giúp hai đứa nhỏ no bụng.
Lấy táo đổi tiền hoặc lương thực sao, đừng nói là Thích Ngọc Tú, ngay cả hai đứa nhóc con cũng chưa nghĩ tới. Bọn họ không phải đồ ngốc, có đồ tốt như vậy, sao có thể dễ dàng để lộ ra? Những thứ này đều ở trên núi, ngươi lấy vài ba quả táo, đó là của ngươi, ngươi bắt thỏ hoang hay gà rừng, đó cũng là của ngươi, mấu chốt chính là, nếu ngươi phát hiện một cây ăn quả hoặc gặp được một con lợn rừng còn muốn độc chiếm, đó không phải đang dẫm đạp lên lưng tập thể mà sống sao.
Tuyệt đối không được, làm như vậy sẽ rước về rất nhiều phiền toái.
Phải cất giữ cẩn thận, tuyệt đối không thể để người khác biết được.
Đây là toàn bộ lương thực dự trữ mùa đông của nhà cô!
Thích Ngọc Tú nhìn hầm nhỏ chất đầy táo, tâm tình hài lòng bước về phòng.
Phòng ở bằng đá hiện tại là nhà cũ ông ngoại tặng cho chồng cô, khi đó thời thế loạn lạc không yên, rất nhiều gia đình chuyển lên núi sống. Có điều theo thời đại, đất nước thái bình an ổn, hộ gia đình có điều kiện một chút liền dọn đến thôn dưới chân núi. Những gia đình hiện tại còn cư ngụ trong núi, trên cơ bản chỉ vì một chữ: Nghèo.
Gia đình Thích Ngọc Tú chính là cái dạng này, nghèo tới mức chuột vào nhà chỉ có thể chết đói, nếu không chính là bị ăn thịt trước.
Đêm nay thu hoạch được thành quả vượt ngoài mong đợi, một nhà bốn người đều an yên say ngủ, một đêm mộng đẹp.
Tiểu Bảo Châu trong mơ cũng cười ngọt ngào vui sướиɠ, một hàng táo đỏ rực, to tròn mọng nước không ngừng quay vòng vòng xung quanh nhóc, phía sau phía trước kêu to: “Ăn tôi ăn tôi, tôi ngọt nhất.”
Tiểu Bảo Châu chẹp chẹp miệng nhỏ, đuôi mắt cong cong, cảm thán vận may rốt cuộc cũng tới rồi.
“Hì hì.”
“Hì hì hì.”
“Hì hì hì hì.”
Tiểu Bảo Nhạc lúc này bị ồn tỉnh, nghe được tiếng cười hề hề kinh người của chị gái, liền yên lặng dán sát vào người anh trai bên cạnh, âm thanh ghê rợn gần bên tai, bé lại dính chặt hơn nữa, cơ hồ muốn trèo hẳn lên người anh trai, Bảo Sơn mở bừng mắt: “A....”
Bảo Sơn bị đè đau đến tỉnh cả ngủ.
Tiểu Bảo Nhạc lập tức lăn một vòng, chôn đầu trong l*иg ngực Bảo Sơn, nhỏ giọng cáo trạng: “Anh, chị cứ cười mãi.”
Tiểu Bảo Sơn buồn bực xoa xoa đôi mắt, nhìn đến em trai nhỏ thì mềm mỏng hỏi lại: “Sao lại cười?”
“Hì hì hì hì hì!”
Tiểu Bảo Sơn lập tức mở to mắt, nháy mắt kinh ngạc quay đầu lại, đập vào mắt là em gái hai tay hai chân dang rộng, tư thế ngủ hình chữ X, khóe miệng vỡ ra, nước miếng bên trong chảy xuống.
Tiểu Bảo Sơn: “Được rồi, lại đây anh bế nào.”
Nhóc lộc cộc ngồi dậy, tiếng cười này của Bảo Châu thật sự có chút đáng sợ.
Nhóc ôm Tiểu Bảo Nhạc rồi nói: “Không sợ! Có anh ở đây.”
Đang muốn dỗ dành bé một chút, bất thình lình nghĩ đến một chuyện: “Mẹ đâu rồi?”