Chương 6: Miệng lưỡi trơn tru hơn trước…

2051 Chữ Cài Đặt
CHƯƠNG 06: MIỆNG LƯỠI TRƠN TRU HƠN TRƯỚC…

Đinh Trường Sinh thấy đúng là như vậy, uống một ngụm trà Lương Băng đưa qua, gật đầu.

Lúc này di động của Lương Khả Ý vang lên, nàng cầm lấy nhìn, là từ trong nhà gọi đến .

-A lô..cha..con đang ở quán trà của Lương Băng …

-Đã trễ thế này mà còn chưa trở về? Khi nào thì về?

-Chút nữa con về ngay, con đang cùng Đinh Trường Sinh uống trà ở đây, Trọng Hải đêm nay mời tụi con ăn cơm, Đinh Trường Sinh uống khá nhiều, nên đến quán trà Lương Băng uống chút trà, trò chuyện .

Lương Khả Ý nói đến đây có chút ngượng ngùng.

Lương Băng lặng lẽ liếc nhìn Lương Khả Ý rồi mỉm cười, vị chị họ này, đã lớn như vậy mà nhà còn quản đến như vậy, trách không được lớn tuổi như vậy, mà chưa có gả ra ngoài..

Lương Khả Ý vốn muốn nhanh kết thúc cú điện thoại này, không ngờ tới một câu nói vô tâm của mình lại làm cho Lương Văn Tường tò mò, hỏi đêm nay Trọng Hải mời bọn họ có chuyện gì, Lương Khả Ý không có biện pháp, cũng không thể ngay trước mặt Đinh Trường Sinh hội báo với cha mình, vì thế nàng đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.

-Này đẹp trai, uống trà đi.. .

Lương Băng đợi Lương Khả Ý đi ra ngoài, tự mình đưa cho Đinh Trường Sinh một chén trà.

-Cám ơn chị…

-Này…tôi thấy có chút kỳ quái, từ trước đến giờ chị họ của tôi chưa từng đưa nam nhân đến nơi này, cậu mặt khá lớn đấy… .

Lương Băng nói.

Đinh Trường Sinh giả vờ không biết ý tứ Lương Băng nói cái gì, đưa tay sờ khuôn mặt mình, cười nói:

-Chắc cũng tạm được.

-Nói…. cậu cùng chị họ của tôi có quan hệ như thế nào vậy? Cậu nếu không nói rõ ra, thì ngày mai tôi sẽ bắt đầu tìm hiểu nghe ngóng khắp nơi, đừng để đến lúc đó tôi lục tung đến cả bát đại tổ tông của cậu, chú của tôi là bí thư tỉnh ủy, chị của tôi thì có rất nhiều người đeo đuổi, còn cậu thì tôi không nhìn ra chỗ nào tốt, cho nên tôi phải có trách nhiệm với chị họ của tôi mà tìm hiểu cho kỹ lưỡng…

Lương Băng thực không khách sáo nói.

Đinh Trường Sinh, nói:

-Được rồi, chị cứ đi ra ngoài tìm hiểu đi, nếu biết được tổ tông tám đời của tôi thì coi như chị có bản sự .

-Ai, cậu dám nói như vậy sao? Ha ha…, đúng rồi, cậu cùng chị họ tôi phát triển đến mức độ nào rôi hả?

Lương Băng cười hỏi.

-Tôi cùng Lương Khả Ý? Đã có nhiều năm giao tình, nếu không tin chờ chị ấy quay lại thì hỏi một chút...

-Hỏi chị cái gì?

Đinh Trường Sinh lời còn chưa dứt, Lương Khả Ý nói xong điện thoại đã quay trở về.

-Đâu có gì, nhìn đến cha chị lo lắng, hay là chị trở về nhà đi, em đón xe cũng trở về nhà, đã trễ thế này, có việc gì ngày mai nói sau, sáng mai em còn phải đến tỉnh kỷ ủy trình diện, nếu em đã đáp ứng nhận công tác, thì phải nghiêm túc trong công việc…

Đinh Trường Sinh nói.

-Cũng tốt, dù sao em ở tỉnh công tác, cơ hội chúng ta gặp mặt còn nhiều ..À.. đúng rồi, cha chị nói nếu em có thời gian thì đến nhà chơi.

Lương Khả Ý nói.

Đinh Trường Sinh gật đầu, nói:

-Lương bí thư triệu kiến, em dám không đi sao, chỉ cần Lương bí thư có thời gian, thì lúc nào em đến cũng được..

Lương Khả Ý bĩu môi nói:

-Chị phát hiện lần này gặp lại, em trở nên miệng lưỡi trơn tru hơn trước rồi .

-Phải không? Trước kia em cũng như vậy, chỉ là tùy theo người mà thôi, trước kia chúng ta không quen thuộc lắm, trong khi anh của chị lại một mực nhằm vào em, thì em dám đối với chị miệng lưỡi trơn tru sao?

Đinh Trường Sinh cười cười nói.

…………………………………………………………………………………………..

Đinh Trường Sinh trở về nhà lúc Thạch Mai Trinh đã ngủ, nhưng Thạch Ái Quốc còn thức, đang ngồi tại phòng khách đọc sách, vừa nhìn thấy Đinh Trường Sinh trở về.

-Cha, còn chưa ngủ sao?

-Ừ…, chờ con trở về, ăn uống gì mà về trễ vậy?

Thạch Ái Quốc hỏi.

-Trọng Hải mời không ít người, còn có đồng sự ở Hồ Châu đến, còn có kỷ ủy thành phố Giang Đô, và Lương Khả Ý.

-Con gái của Lương bí thư à?

-Vâng…., Trọng Hải chủ yếu là giới thiệu con với Trịnh Nhạc Thanh bí thư kỷ ủy Giang Đô, còn nói muốn con cùng nàng hợp tác thật tốt, có nhắc tới vụ án Chu Bội Quân, nhìn đến Trọng Hải muốn dựa vào cụ án Chu Bội Quân làm văn chương cho mình rồi.

Đinh Trường Sinh nói.

-Vụ án Chu Bội Quân là một quả địa lôi lớn, kỷ ủy thành phố Giang Đô không dám chạm vào, đem vụ án này ném cho tỉnh kỷ ủy, nhưng tỉnh kỷ ủy cũng không tra được cái gì, bởi vì Chu Bội Quân đã bỏ trốn đi, vụ án này không có cách nào tra ra được, cho nên hiện tại chỉ cần Chu Bội Quân còn sống, thì trên tỉnh có rất nhiều lo lắng, bọn họ chỉ ước gì Chu Bội Quân chết đi cho xong….

Thạch Ái Quốc nói.

-Không biết bí thư Lý Thiết Cương có ý kiến gì về vụ án này, ngày mai gặp ông ấy thì mới biết được… .

Đinh Trường Sinh nói.

-Lý Thiết Cương này là người rất thích công danh, mặc kệ là người nào, chỉ cần có thể bị tra ra được là có vấn đề, thì hắn liền cao hứng, ban kỷ luật thanh tra trọng yếu là điều tra thành phấn cán bộ thối nát, nhưng cũng cần phải biết về chính trị, chuyện này, con nên cùng Lương Khả Ý trao đổi qua, Lương Khả Ý chính là người bắt cầu cho con với cha của nàng, có mối quan hệ như thế này mà con bỏ qua thì rất đáng tiếc.

Thạch Ái Quốc nói.

-Vâng, con minh bạch ý tứ của cha, vậy mỗi lần con làm một sự kiện hì thì cũng cho bí thư Lương Văn Tường biết sao?

-Đúng vậy, hắn là bí thư tỉnh ủy, đang muốn cũng cố đại cục, có đôi khi ông ta biết rất rõ ràng những người có vấn đề, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân nên không thể động, vì sao? Bởi vì nếu duỗi tay với những người này, thường thường thì bọn họ cũng đều là hảo thủ trong công việc, nếu ai cũng bị nắm lên, thì còn ai để mà làm việc?

Thạch Ái Quốc nói.

-Vâng,,,con hiểu rồi….

-Con hiểu cái gì?

Thạch Ái Quốc, hỏi.

Đinh Trường Sinh cũng cười cười, nói:

-Toàn bộ công tác, bao gồm công tác bên kỷ ủy, đều phải làm dưới sự bố trí của lãnh đạo ..

Thạch Ái Quốc gật đầu, nói:

-Cha nói đúng là ý tứ này, trước kia con làm việc quá lỗ mãng, có đôi khi mình hảo tâm mà lại trở thành chuyện xấu, bởi vì khi đó con còn quá trẻ, làm việc quá lý tưởng hóa, phải biết trên thế giới này không có nhiều sự hoàn mỹ, cho nên đừng có mọi chuyện đều theo đuổi hoàn mỹ, chỉ là vô dụng mà thôi…

-Con đã biết, cha đi ngủ đi, quá muộn rồi…

. Đinh Trường Sinh nói.

Đinh Trường Sinh đỡ Thạch Ái Quốc đi lên lầu, sau đó mới trở lại phòng ngủ của mình ..

-Đánh thức em sao?

Đinh Trường Sinh mới vừa vào phòng, thì Thạch Mai Trinh liền bật đèn đầu giường sáng lên.

-Em tưởng đêm nay anh không có trở về ..

Thạch Mai Trinh nói.

-Không trở về thì anh có thể đi đâu? Đậu Đậu đâu rồi?

-Đậu Đậu đang ở phòng của mình, sát vách .

Thạch Mai Trinh ngồi dậy, trên người đang đắp một cái chăn, chăn vừa vặn rơi xuống, nữa thân trên liền lõα ɭồ lộ ra, Đinh Trường Sinh cười cười, đi vào phòng tắm

Còn không có tắm xong, quay đầu lại nhìn xuyên thấu qua vách kính trong, bên ngoài Thạch Mai Trinh đã mặc vào một cái váy ngủ tơ tằm dựa ở ngoài cửa.

Đợi thời điểm Đinh Trường Sinh đi ra, nàng cầm khăn tắm đưa cho hắn, thì liền bị Đinh Trường Sinh kéo tới ôm vào trong long, nàng cả người sớm đã dục hỏa, thật lâu không gặp Đinh Trường Sinh rồi, lần này sau khi trở về nước, nàng đã chờ đợi cái khoảnh khắc này rồi, nvừa rồi buổi tối Đinh Trường Sinh lại đi ra ngoài, nàng cố ý đem con đưa đến gian phòng sát vách ngủ, để nàng chờ đợi Đinh Trường Sinh, còn cho rằng đêm nay phải thất vọng, không ngờ hắn vẫn là trở về.

Cho nên, lúc này thân mình Thạch Mai Trinh sớm nhuyễn giống mì sợi, bị Đinh Trường Sinh ôm lấy ném tới phía trên giường lớn, nam nhân như vậy nắm bắt bầu vυ" của nàng, hắn một tay còn lại vuốt ve bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nàng cách tầng vải quân lót thật mỏng, Thạch Mai Trinh. cảm giác bàn tay kia tuy rằng khu xoa bóp mạnh làm nàng có hơi đau một chút, nhưng đó là một loại cảm giác hưng phấn kí©h thí©ɧ để cho nàng liền thở gấp gáp..

Bàn tay trên bầu vυ" của nàng thì mềm nhẹ vuốt ve, hai ngón tay cái tại trên đầṳ ѵú từ từ vạch thành vòng tròn, từng đợt tê dại, ngứa nhột một chút kɧoáı ©ảʍ làm cho một đôi đầṳ ѵú cũng kiêu ngạo dựng lên, lúc bàn tay của hắn buông lỏng,thì cái qυầи ɭóŧ màu trắng của nàng liền đã được kéo xuống mắt cá chân rồi, cặp mông trắng như tuyết chớp động chói mắt, Đinh Trường Sinh đem hai chân Thạch Mai Trinh dạng ra, bàn tay sờ soạng tìm đến âm hạch mẫn cảm của nàng xoa lấy, một luồng sóng kí©h thí©ɧ làm cho Thạch Mai Trinh đã ý loạn thần mê, cả người run rẩy không ngừng, âʍ đa͙σ cũng là không ngừng nhíu lại, lúc cây dươиɠ ѵậŧ cứng rắn chỉa vào cửa miệng âʍ đa͙σ, nàng chỉ có một loại ý niệm trong đầu, chính là hy vọng cái đồ vật lửa nóng kia nhanh chút đâm vào, nhanh chút.

Lúc hông eo của hắn nhấn dươиɠ ѵậŧ xuống một cái, thì Thạch Mai Trinh cơ hồ là thuần thục nhếch mông lên để âʍ đa͙σ tiếp nhận cây dươиɠ ѵậŧ thêm đâm sâu vào, qυყ đầυ chạm đến cổ tư cung làm cho Thạch Mai Trinh bị kí©h thí©ɧ cả người ma nhuyễn, muốn kêu rên thành tiếng, nhưng lại không dám, chỉ là giương cái miệng nho nhỏ, Đinh Trường Sinh một bên hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, cái lưỡi lửa nóng hữu lực mυ"ŧ lấy đầu lưỡi Thạch Mai Trinh đã vươn ra..

Một lúc sau tuy rằng Thạch Mai Trinh hết sức giảm thấp xuống âm thanh, nhưng tiếng rêи ɾỉ vẫn là rất lớn.

-Em muốn cho cả nhà cũng nghe được sao?

Đinh Trường Sinh hỏi.

Thạch Mai Trinh hai mắt sáng lên, thở hổn hển không biết nên làm gì bây giờ, Đinh Trường Sinh duỗi tay cầm lấy cái qυầи ɭóŧ của Thạch Mai Trinh vừa mới cởi xuống, trên đấy quần còn dính một mảnh dịch nhờn, nhét vào bên trong miệng nàng, tuy rằng Thạch Mai Trinh kháng nghị, nhưng đành bất lực……..

……………………………………………………………………………………….