Chương 30: Nội tâm rung mạnh

1656 Chữ Cài Đặt
CHƯƠNG 30: NỘI TÂM RUNG MẠNH.

Ngô Nhật Lam làm xong món ăn cuối cùng bưng đi lên, ba người cùng ngồi vào bàn, Đinh Trường Sinh nói:

-Cô sao chẳng thấy tiến bộ gì hết vậy, như thế nào đến bây giờ còn đi làm cảnh sát giao thông, một cô gái, suốt ngày chạy xe máy tán loạn, không biết mệt mỏi sao?

-Anh quản tôi à, tôi cũng đâu có còn cách nào khác, ba tôi bị thất thế, cũng tìm không thấy công việc tốt, tôi đi nước ngoài dao chơi phóng túng một vòng trở về, vậy mà còn có công việc làm là không tệ rồi, đi tuần tra trên phố cũng rất tốt, chứ ngồi tại văn phòng thì tôi không chịu nỗi đâu..

Ngô Nhật Lam nửa nghiêm túc nửa đùa nói.

-Ngô bí thư, không tệ đến mức đó chứ?

Đinh Trường Sinh hỏi.

-Đừng nghe nó nói bậy bạ…

Ngô Minh An nói.

-Màu này…, ngày hôm qua tôi đi đến cơ quan của anh, thấy chỗ đó rất tốt, hay là tôi đến chỗ anh làm nhé, chút quyền lực đó anh vẫn có mà, chắc không khó lắm phải không?

Ngô Nhật Lam nói.

Đinh Trường Sinh cười cười, bưng ly rượu lên cùng Ngô Minh An đυ.ng một cái, không lên tiếng.

Ngô Minh An cũng đang quan sát Đinh Trường Sinh, Đinh Trường Sinh đương nhiên là biết , qua một hồi mới nói:

-Nếu trước tối hôm qua, cô nói với tôi về chuyện này, tôi có thể sẽ liền dám đáp ứng, dù sao gây loạn thì cô cũng là một tay hảo thủ, tôi hiện tại đang thiếu đúng một người làm đảo loạn hồ cá …

-Anh có ý tứ gì, tại sao bây giờ thì không được?

Ngô Nhật Lam bất mãn nói nói.

-Đúng vậy, cô là con gái duy nhất của Ngô bí thư, tôi không muốn để cho cô đi mạo hiểm, tối hôm qua chúng ta có một nghi phạm muốn bỏ chạy, người trên sở công an tỉnh báo cho tôi biết, lúc đó tầm ba giờ sáng, tôi vừa ra khỏi nhà, tại trên đường bị người khác lái xe cố tình đυ.ng xe, không đυ.ng được, thì lại dùng súng, may là xe của bọn chúng không chạy nhanh bằng xe tôi, nên bắn không trúng, nếu đổi là xe máy như của cô, thì đã bị bắn chết rồi, nếu cô xảy ra chuyện như thế thì tôi sẽ bàn giao với ba của cô sao đây? Cuối cùng thì tôi thấy cô vẫn là thành thật lái xe tuần phố đi a, công việc này tính nguy hiểm không lớn, cao lắm là chủ xe mắng chửi cô vài câu là xong.

Đinh Trường Sinh nói.

Đinh Trường Sinh nói nhẹ nhàng như mây trôi, nhưng Ngô Minh An lại nhíu chặc lông mày, sửng sốt một hồi mới nói:

-Những người này thật sự là vô pháp vô thiên, lại dám dùng súng, việc này Vạn Hòa Bình biết không?

-Đã biết, ông ta là người đầu tiến cháu thông tri, lúc này người bên sở công an vẫn đang nhìn chằm chằm vào nghi phạm, sau khi bắt được, trên đường quay trở về thì lại bị xe vận tải lớn tông đυ.ng ngã, bốn người trên xe thiếu chút nữa xong đời rồi, hiện tại nghi phạm đang nằm tại bệnh viện, sinh tử chưa biết, lúc đó cháu nghĩ, rốt cuộc là ai, ai còn đang lo lắng đến vụ án này nếu như đào ra Chu Bội Quân, thế nào cũng sẽ có một vài người sợ rơi đầu, La Minh Giang hẳn là hậu trường lớn nhất Chu Bội Quân rồi, vậy còn ai vào đây chứ? Ngô bí thư, chú và Chu Bội Quân cộng sự nhiều năm như vậy, có thể hay không ý kiến gì tốt hơn?

Đinh Trường Sinh hỏi.

-Cậu vừa mới phân tích đúng vậy, La Minh Giang là hậu trường lớn nhất, ngoại trừ hắn ra, còn có thể là ai? Nhưng La Minh Giang hiện tại đang bị tù tại ngục giam rồi, còn có thể là ai chú ý đến Chu Bội Quân đây? Chu Bội Quân người đàn bà này, thật đúng là không đơn giản, tôi trước kia đúng là đã chủ quan xem thường nàng.

Ngô Minh An nói.

-Bây giờ là địch minh ta ám, không biết rõ ai ở sau lưng làm cái việc này, cho nên vụ án này có phiêu lưu mạo hiểm rất lớn, cháu cũng vừa mới biết chủ nhiệm Tề Nhất Hàng kỷ ủy tỉnh chính là bởi vì cái vụ án mà hi sinh vì nhiệm vụ, Ngô thư ký có biết chuyện này không?

Đinh Trường Sinh hỏi.

Ngô Minh An gật đầu, còn chưa kịp nói, thì Ngô Nhật Lam hỏi:

-Ba, vụ án gì vậy?

-Việc này không thể nói lung tung, Trường Sinh, cậu phải chú ý an toàn, ai lúc này còn giúp Chu Bội Quân? Giúp nàng thì có ích lợi gì chứ?

Ngô Minh An lắc đầu, nói.

-Ngô bí thư, cháu đối với những mối quan hệ tại thành phố Giang Đô, nhất là đối với những người có liên quan đến Chu Bội Quân thì không rõ ràng, chú hẳn là so với cháu thì rõ ràng hơn nhiều, cho nên, xin Ngô bí thư giúp cháu, đưa ra cái chủ ý gì, nhìn xem ai có khả năng nhất đứng ở phía sau gây trở ngại điều tra vụ án này?

Đinh Trường Sinh nói.

-Chuyện này không thành vấn đề, tôi hiện tại dù sao cũng nhàn rỗi không chuyện gì, cho tôi làm vị trí phó chủ nhiệm ủy ban thường vụ đại biểu nhân dân tỉnh, kỳ thật chuyện gì cũng không có quản, kiêm làm chủ nhiệm ủy ban thường vụ đại biểu nhân dân tỉnh là Lương Văn Tường, chuyện gì hắn nói ra còn chưa là cái gì, huống chi là phó chủ nhiệm nói chuyện, cho nên, tôi thà ở trong trong nhà làm vườn đi dạo ở nơi tĩnh mịch, không có việc gì thì xem sách, hưu nhàn một chút, cũng thực thích ý…

Ngô Minh An nói.

Đinh Trường Sinh gật đầu, nói:

-Chú nghĩ như vậy là tốt lắm rồi, trước khi tới đây, cháu còn suy nghĩ nên khuyên như thế nào cho tốt, chú đã thấy ra, vậy cháu đây cũng an tâm rồi .

-Lam gi mà có luẩn quẩn trong lòng chứ, đúng rồi, Thạch Ái Quốc hiện tại đang làm gì?

Ngô Minh An đột nhiên hỏi.

-Cũng trong nhà nhàn rỗi , giống như chú vậy, làm vườn đi dạo ở nơi tĩnh mịch, Thạch Mai Trinh cũng đã trở về, cho nên ông ấy hiện tại lại thêm một nhiệm vụ, chính là giữ cháu, sức khỏe vẫn còn ổn, cùng chú không sai biệt lắm .

Đinh Trường Sinh nói.

-Ừ… vậy hắn bình thường có đi ra ngoài cùng với mấy lão gia hỏa kia trò chuyện gì không?

Ngô Minh An hỏi.

-Ở đó toàn là cán bộ kỳ cựu, bọn họ trao đổi trò chuyện rất bình thường a.

Đinh Trường Sinh giải thích, nhưng là nhìn đến gương mặt nghiêm túc của Ngô Minh An, Đinh Trường Sinh có chút không nghĩ ra vì sao Ngô Minh An bỗng nhiên nhắc tới vấn đề này.

-Vậy hắn có thường xuyên đi thăm Kiều Dương cựu lãnh đạo của hắn?

Ngô Minh An hỏi.

-Kiều Dương? Có phải chú nói đến nguyên là phó chủ tịch thường vụ tỉnh trước đây?

Đinh Trường Sinh hỏi.

-Đúng vậy, chính là hắn, hắn cũng ở chỗ đó?

Ngô Minh An hỏi.

-Cháu cũng không rõ rang lắm, trước kia không nghe Thạch Ái Quốc nhắc qua, hơn nữa lúc trở về cháu cũng không ở tại trong nhà bao lâu, họ có gặp mặt hay không thì cháu thật không biết.

Đinh Trường Sinh nói.

-Vậy cháu có biết Kiều Dương và Chu Bội Quân có cùng xuất hiện không?

Ngô Minh An hỏi.

Đinh Trường Sinh chớp mắt minh bạch Ngô Minh An vừa mới hỏi với ý tứ gì, chẳng lẽ Ngô Minh An nói Kiều Dương cùng Chu Bội Quân có liên quan, đây cũng quá bất ngờ, nhưng Chu Bội Quân là người của La Minh Giang, bọn họ làm sao có khả năng có liên quan đây?

Nhìn đến gương mặt mờ mịt của hắn, Ngô Minh An nói:

-Ai cũng không có muốn mình bị treo cổ tại trên một thân cây, Chu Bội Quân cũng thế, cậu mở ra Kiều Dương lý lịch cùng Chu Bội Quân lý lịch, xem trong lý lịch có hay không cùng nhau xuất hiện, tôi nói vậy thì cậu cũng biết là có ý gì rồi, bởi vì không có chứng cớ, có rất nhiều việc tôi cũng không tiện nói, tôi chỉ đề tỉnh cho cậu, cậu cứ chiếu vào cái phương hướng này mà đi thăm dò, nhìn xem có manh mối gì không, dù sao bây giờ cậu cũng không có cái gì để tra, bây giờ có gì làm nấy, nói không chừng biết đâu có manh mối..

-Cám ơn Ngô bí thư, trở về nhất định cháu sẽ thăm dò chuyện cũ của bọn họ, trước đây cháu cứ cho rằng Chu Bội Quân chỉ có La Minh Giang để dựa vào, chú vừa mới nhắc nhở cháu, nói đúng, ai cũng không có khả năng tại trên một thân cây treo cổ.

Đinh Trường Sinh gật đầu, nói.

Lúc này Đinh Trường Sinh, trong nội tâm rung mạnh, lấy kinh nghiệm của hắn, Ngô Minh An không có tùy tiện nói như vậy.