Chương 27: Không thể chết vô ích

Tại phía trước văn phòng của Lý Thiết Cương, Đinh Trường Sinh đang đứng chờ, tuy rằng bên trong thư ký của của ông đã mở cửa ra quét dọn vệ sinh xong, cửa vẫn là mở ra, nhưng là Đinh Trường Sinh vẫn ở phía ngoài cửa chờ đợi.

-Như thế nào đứng ở bên ngoài vậy, đi vào trong ngồi đi a.

Lý Thiết Cương mới bước ra thang máy thì nhìn thấyĐinh Trường Sinh đang đứng bên ngoài, bước tới, nói.

-Lãnh đạo không có ở bên trong, cháu không tốt làm càn.

Đinh Trường Sinh cười nói.

-Tiểu tử ngươi còn có quy củ này à, tiến vào trong ngồi đi, sáng sớm như vậy, có việc gì?

Lý Thiết Cương hỏi.

-Chú nhìn xem báo cáo này, cháu viết hơn một tiếng đấy, căn bản là đem việc nói ra cho rõ, vì sợ bận việc rồi quên đi…

Đinh Trường Sinh nói.

-Cái gì vậy?

Lý Thiết Cương tiếp nhận Đinh Trường Sinh đưa tới báo cáo, đeo lên kiếng nhì , mới nhìn mấy hàng, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Đinh Trường Sinh liếc một cái, tiện đà cẩn thận lật qua…

Nhưng mới vừa nhìn thêm vài hàng, liền đã ngồi không yên, ngẩng đầu nhìn về phía Đinh Trường Sinh, hỏi:

-Đây đều là sự thật ?

Đinh Trường Sinh gật đầu, nói:

-Vâng….đây là tứ khi cháu tiếp nhận vụ án Chu Bội Quân, mấy ngày nay phát sinh tất cả mọi chuyện, Lý bí thư, vụ án này phải thăng cấp điều tra, hiện tại chỉ một mình cháu gánh vác vụ án này, sợ là không kham nổi, đến lúc đó vụ án này vẫn chưa hoàn chỉnh làm xong, như thế nào bàn giao cho chú đây?

-Thăng cấp điều tra? Có ý tứ gì?

Lý Thiết Cương hỏi.

-Hiện tại rất rõ ràng, vụ án này là vụ án quan trọng nhất của chúng ta, nhưng theo cháu được biết, Chu Bội Quân sau khi biến mất, các ban ngành liên quan làm việc rất tiêu cực, nói thí dụ như, hiện tại liền cái lệnh truy nã cũng chưa có phát ra, ít nhất cũng phải để cho bên ngoài nhìn thấy thành ý của chúng ta, vì sao không yêu cầu tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế phát lệnh truy nã?

Đinh Trường Sinh hỏi.

Đinh Trường Sinh nói làm Lý Thiết Cương không từ ngữ phản bác, Không phải là không muốn nói, mà là không biết nên nói như thế nào, ông cũng cảm giác được vụ án này tại nội tình tỉnh Trung Nam có một loại cản trở vô hình, nhưng là rốt cuộc là bởi vì cái gì, rốt cuộc lực cản nằm tại nơi nào, ông cũng không biết.

-Chuyện này tôi đã đề nghị trên sở cảnh sát tỉnh, nhưng cuối cùng không hiểu rõ bị vướng từ nới nào mà vẫn chưa phát lệnh, tôi sẽ lại thúc giục thêm lần nữa, cậu nói cũng đúng, như vậy đi, vụ án này từ nay tôi sẽ phụ trách, cậu chấp hành, tiếp theo tôi sẽ đem vụ án này liệt vào vụ án trọng điểm từ giờ cho đến cuối năm của kỷ ủy chúng ta, nếu không đột phá được vụ án này, còn nói gì đến chuyện phóng chống thành phần thối nát chứ?

Lý Thiết Cương hữu lực nói.

-Bây giờ cháu cùng Vạn Hòa Bình quan hệ còn có khả năng, rạng sáng người chúng ta không đủ, cháu có gọi điện thoại cho Vạn Hòa Bình, cháu nhờ ông ấy mang người đến hiện trường, còn có Lưu Chấn Đông ở trên sở cảnh sát tỉnh, cháu cảm thấy chú nên chào hỏi đến với lãnh đạo của bọn họ để cho sau này có công tác gì nhờ giúp thì dễ dàng hơn, vụ án này rốt cuộc dính líu đến ai, hiện tại chính xác rất khó nói.

Đinh Trường Sinh nói.

-Tôi minh bạch, cậu yên tâm đi, chút nữa tôi sẽ lần lượt gọi điện thoại cho bọn họ, Trường Sinh a, cậu cũng phải chú ý an toàn, cũng nhìn thấy đấy, hiện tại trong chuyện chống thành phần thối nát thì không phải là ngươi chết, thì chính là ta vong, tôi thật tình hy vọng người của chúng ta không xảy ra việc gì, nhưng phải đem đám sâu mọt kia đào ra nghiền nát cho bằng được, như vậy mới có thể giải được mối khó chịu trong lòng của tôi.. .

Lý Thiết Cương nói.

Đinh Trường Sinh mỉm cười, nói:

-Trước mắt nhìn đến, chúng ta đúng là đang đánh cờ, ít nhất chúng ta bắt được Lâm Lâm, nàng là thư ký của Chu Bội Quân, khẳng định biết không ít chuyện, lần này nàng trốn đi, đây cũng không phải là hành vi bộc phát một mình, cơ quan công an sẽ tiếp tục tra được, đến lúc đó thủy triều rút lui, thì sẽ biết ai lộ ra dưới đáy rồi .

-Ừ…,tôi dò xét tại tỉnh Trung Nam, cho tới bây giờ còn không có gì hiệu quả, trong khi tôi không có khả năng nán lại nơi này mãi mãi, cho nên vụ án này chính là cơ hội, cậu giúp tôi giở ra cái nắp nồi, tôi muốn nhìn một chút bên trong cái nồi này rốt cuộc đang nấu cái gì?

Lý Thiết Cương nói.

-Không thành vấn đề, Lý bí thư…cháu sẽ tận lực..

-Tôi biết, về chuyện này tôi không hoài nghi, hôm nay cậu có rãnh không? Nếu có rãnh thì theo giúp tôi cùng đi ra ngoài một chút?

Lý Thiết Cương nói.

-Đi ra ngoài một chút? Đi đâu vậy?

Đinh Trường Sinh hỏi.

-Ân, đi thăm một vị cố nhân .

Lý Thiết Cương nói.

Đinh Trường Sinh nhìn thấy Lý Thiết Cương sắc mặt ngưng trọng, cũng không hỏi nhiều nữa, Lý Thiết Cương cùng Đinh Trường Sinh đi xuống lầu, Đinh Trường Sinh để cho Lý Thiết Cương ngồi xe của mình, Lý Thiết Cương biết Đinh Trường Sinh đây là xe của hắn mang đến, lúc ngồi vào trong xe mới biết được xe này có bao nhiêu là xa hoa..

-Tôi biết tiểu tử ngươi có tiền, nhưng rêu rao như vậy, cũng không tốt đâu .

Lý Thiết Cương cười nói.

-Đây không là rêu rao, đây là một chiếc xe A8, cháu chỉnh sữa lại một chút, bên ngoài nhìn qua không khác gì chiếc A6, mấu chốt là xe này có chống đạn, cho nên sáng sớm hôm nay cháu mới dám ra ngoài, tuy rằng viên đạn không có bắn trúng thân xe, nhưng cho dù là có bắn trúng thì cũng không thành vấn đề, ngay cả đạn ak47 cũng bắn không thủng cửa kính đấy.

Đinh Trường Sinh nói.

-Ừ…, không tệ…

-Chu có muốn một chiếc giống như thế này không?

Đinh Trường Sinh nói.

-Quên đi, tôi tuổi đã cao, chết thì chết, hơn nữa, bọn họ cũng không có gan to như vậy, tôi là ủy viên của ủy ban kiểm tra kỷ luật trung ương, bọn họ nếu dám đối với tô xuống tay, tuyệt đối cũng chạy không thoát được.

Lý Thiết Cương nói.

-Cháu biết là chạy không thoát được, nhưng vấn đề nếu xảy ra ngoài ý muốn, tại tỉnh Trung Nam này ai sẽ vạch trần? Trông cậy vào mấy vị phó bí thư kỷ ủy chúng ta? Chú tin bọn họ sao?

Đinh Trường Sinh hỏi.

Lý Thiết Cương không trả lời, nói:

-Ven đường dừng một chút, tôi đi mua một ít hoa cúc.

Đỗ Sơn Khôi dừng xe, đây là hướng đi đến vùng ngoại thành, phương hướng là vùng núi, Đỗ Sơn Khôi liền biết đây là muốn đi viếng mộ, hơn nữa nơi này các cửa hàng bán hoa đều là bán cho người đi viếng mồ mả.

-Lý bí thư, đi thăm viếng ai vậy?

Đinh Trường Sinh hỏi.

-Đến nơi sẽ biết.

Lý Thiết Cương vẫn là không có nói ra..

Quả nhiên, bọn họ đi đến một nghĩa trang, Lý Thiết Cương cùng Đinh Trường Sinh mỗi người cầm lấy một bó hoa, tại vị trí giữa sườn núi, Lý Thiết Cương mang theo Đinh Trường Sinh đến ngay tại trước một mộ bia thì dừng lại.

Trên bia mộ viết “ Tề Nhất Hàng chi mộ “, Đinh Trường Sinh biết Tề Nhất Hàng là ai, nhưng là không nghĩ tới hắn chôn ở nơi này.

-Chắc cậu còn nhớ rõ hắn chứ? Hắn là chủ nhiệm phòng số ba, một năm trước, tôi phân công hắn phụ trách vụ án Chu Bội Quân này, đã điều tra thật lâu, vừa mới có một chút manh mối, Tề Nhất Hàng bị người khác bắn chết tại trong nhà, ngày đó hắn nghỉ trực ban, kẻ giất người xông vào nhà của hắn, bắn ba phát lấy mạng, tuy rằng chúng ta đều biết hắn chất là bởi vì vụ án, nhưng vì không muốn cho ngoại giới bịa đặt cùng bẻ cong dư luận, chúng ta chỉ có thể nói hắn bị đột quỵ chảy máu não đột nhiên qua đời, tuy rằng chuyện này không có nhiều người tin, nhưng không hề nghi ngờ, vụ án cái chết của hắn đến bây giờ cũng chưa phá được, tôi không chỉ một lần hỏi sở cảnh sát tỉnh cùng cục cảnh sát thành phố Giang Đô về vụ án này, nhưng kết luận vẫn đang điều tra, bọn họ rốt cuộc có phải là đang tra hay không thì không thể biết, chẳng lẽ cứ để cho hắn chết như vậy mà không có giá trị gì?

Lý Thiết Cương khom lưng cắm xuống hoa cúc, lẩm bẩm.