Chương 25: Bị bắn

1657 Chữ Cài Đặt
CHƯƠNG 25: BỊ BẮN.

-Từ từ cái đã, Đậu Đậu, ông ngoại đối với con có tốt không tốt vậy?

Đinh Trường Sinh duỗi tay giữ lại tay của Thạch Đậu Đậu, hỏi.

-Tốt nhất…

-Vậy bây giờ ông ngoại không ở nhà, có phải chúng ta nên đợi ông ngoại trở về rồi cùng một chỗ ăn bánh ngọt, như vậy ông liền càng yêu thích Đậu Đậu rồi, đúng không?

Đinh Trường Sinh nói.

Tuy rằng Thạch Đậu Đậu có chút không tình nguyện, nhưng Đinh Trường Sinh kiên nhẫn giải thích cho cho Đậu Đậu tại sao phải chờ đợi cho Thạch Ái Quốc trở về rồi mới ăn.

-Chỉ là cái bánh ngọt thôi mà, anh cứ cho Đậu Đậu ăn trước đi, còn anh đói chưa?

Thạch Mai Trinh đang giúp bảo mẫu nấu cơm, bưng thức ăn đi ra, nói.

- Đậu Đậu còn nhỏ, đang trong thời kỳ hình thành nhân sinh quan cho nên chúng ta không thể để cho Đậu Đậu vô pháp vô thiên, không biết yêu quí người lớn tuổi, đến khi trưởng thành thì có thể sẽ không có khả năng thay đổi, lúc đó làm chuyện gì thì cũng cho rằng chuyện đó là đương nhiên, về sau nếu anh không có ở bên cạnh Đậu Đậu, đa số thời gian đều là em ở cùng với Đậu Đậu, nên giáo dục Đậu Đậu cho tốt, không thể để cho Đậu Đậu mặc kệ ba được, ba thì thương đứa nhỏ vô điều kiện nên không cần có tiết chế, nhưng ngược lại là làm hại đứa nhỏ đấy….

Đinh Trường Sinh nói.

-Được rồi….em nhớ kỹ rồi, đi rửa tay đi, hình như ba đã trở về kìa..

Thạch Mai Trinh nói.

Đinh Trường Sinh ôm lấy Thạch Đậu Đậu đi mở cửa, quả nhiên là Thạch Ái Quốc đã trở về.

-Ông đã trở về, có thể ăn bánh ngọt rồi… ăn bánh ngọt…

Thạch Đậu Đậu duỗi tay kéo lấy Thạch Ái Quốc liền muốn đi lấy bánh ngọt, lại bị Đinh Trường Sinh giữ lại, nói:

- Tiểu trứng thối kia, trước phải đi rửa tay cho sạch sẽ, rồi mới ăn bánh ngọt, có được không...?

……………………………………………………………………………….

Buổi tối Đinh Trường Sinh uống không ít, lại bồi tiếp Thạch Ái Quốc hàn huyên một hồi rồi mới quay trở về phòng ngủ, hiện tại tương đối khá chính là Thạch Đậu Đậu đã dám ngủ một mình trong gian phòng ngủ sát vách, như vậy để cho Thạch Mai Trinh cùng Đinh Trường Sinh có không gian riêng, hai người cơ hồ là mỗi đêm đều phải giao hoan một phen.

Thạch Mai Trinh nói bảo là muốn sinh đưa con nữa, nhưng Đinh Trường Sinh thì thừa biết, Thạch Mai Trinh đêm nào cũng áp bức đòi hỏi giao hoan với hắn, chính là không muốn để cho hắn lại đi ra cùng những người đàn bà khác lêu lổng, chỉ cần là nàng cố tình ép khô hắn đến một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng tinh, Đinh Trường Sinh có muốn đi ra ngoài kiếm đàn bà lêu lổng cũng sẽ là hữu tâm vô lực.

Đêm này Đinh Trường Sinh tiếp tục đánh xù xì kéo búa thắng, nên lại được nằm dưới, Thạch Mai Trinh ngồi ở phía trên, khi cái mông của nàng đang điên cuồng nhún nhảy để cho cái âʍ đa͙σ cắn nuốt thật sâu dươиɠ ѵậŧ của hắn, thì bị điện thoại reo vang là gãy ngang khoái ý, đó là Lưu Chấn Đông gọi điện thoại tới.

Đinh Trường Sinh bảo Thạch Mai Trinh ngưng lại, rồi cầm lấy điện thoại bước ra khỏi phòng ngủ, vừa nhìn trên điện thoại thời gian, đã là hai giờ sáng, Lưu Chấn Đông nếu không có việc gấp, thì vào giờ này sẽ không bao giờ gọi điện thoại tới.

-A lô, có chuyện gì vậy?

Đinh Trường Sinh hỏi.

-Lâm Lâm bỏ chạy…

Lưu Chấn Đông nói.

-Chạy? Làm ăn cái gì vậy? Không phải là vẫn luôn theo dõi nàng sao?

Đinh Trường Sinh phát hỏa, hỏi.

-Đinh cục yên tâm, vẫn còn nằm trong phạm vi giám sát, nhưng tôi sợ nàng có người tiếp ứng thì phiền toái, nên gọi điện thoại hỏi ý, có muốn bắt người ngay bây giờ không?

-Đã chạy đi đâu?

Đinh Trường Sinh do dự một chút, hỏi.

-Nàng bây giờ đang tự mình lái xe, chạy về hướng đông, tầm mấy phút nữa, sắp ra khỏi nội thị Giang Đô rồi .

Lưu Chấn Đông nói.

-Ngăn cản nàng lại, hỏi nàng muốn đi đâu, đem người mang về đi, để tôi chạy đến chỗ đó .

Đinh Trường Sinh nói.

-Được… chút nữa gặp..

Lưu Chấn Đông nói xong liền cúp điện thoại.

-Anh muốn đi ra ngoài sao?

Đinh Trường Sinh vừa mới cúp điện thoại, Thạch Mai Trinh vẫn còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra.

"-Ừ…, một người đang bị theo dõi bỏ chạy, Lưu Chấn đi về hướng đông bắt người, anh phải chạy tới nhìn tình huống ra sao, em ngủ trước đi, không có việc gì đâu.. .

Đinh Trường Sinh nói.

-Anh chính mình đi à, xe đâu mà anh đi?

-Để anh gọi điện thoại cho Đỗ Sơn Khôi, bảo tới đón anh.

Đinh Trường Sinh nghĩ nghĩ, nói.

-Ừ…anh cũng cẩn thận a, bằng không để em nói với ba, anh đừng có làm nữa, quá nguy hiểm, anh nghĩ đi, anh muốn bắt người, thì người không nghĩ đến biện pháp đem các người đưa vào chỗ chết sao?

Thạch Mai Trinh nói.

-Được rồi, cứ như vậy đi, em ngủ đi, Đỗ Sơn Khôi sẽ đến rất nhanh.

Đinh Trường Sinh nói.

Đinh Trường Sinh gọi điện thoại cho Đỗ Sơn Khôi, đợi cho Đỗ Sơn Khôi đến cổng, Đinh Trường Sinh mới ra ngoài cổng lên xe, nơi này không phải là khu ký túc xá của mình, cũng không có làm giấy tờ xuất nhập, như vậy cũng không tiện, giống như là hiện tại bây giờ, chính mình còn có việc đi ngay, nếu chờ đợi thì sẽ chậm trễ việc, nhìn đến chắc phải làm cái giấy cho xe của mình xuất nhập tại nơi đây rồi…..

-Bắt được cá lớn rồi sao hả?

Sau khi lên xe, Đỗ Sơn Khôi hỏi.

-Chưa có, chỉ có một cá nhỏ muốn cởi lưới bỏ chạy, bị dính chặt rồi.

Đinh Trường Sinh cười nói.

Đỗ Sơn Khôi chãy xe được một nửa lộ trình, Đỗ Sơn Khôi nhìn Đinh Trường Sinh nói:

-Phía sau có chiếc xe đang theo lấy, là xe người của cậu sao?

Đinh Trường Sinh mở mắt ra về phía sau nhìn, nói:

-Không phải ….cẩn thận một chút, bọn chúng nếu dám theo lấy chúng ta, sẽ có khả năng ngăn chận chúng ta lại, nhất là nơi các giao lộ ngã tư, hãy cẩn thận ..tôi có kinh nghiệm xương máu rồi..

-Được…, không thành vấn đề.

Đỗ Sơn Khôi hai tay nắm chặt tay lái, tinh thần khẩn trương cao độ, hắn sợ Đinh Trường Sinh tại trong tay chính mình xảy ra chuyện gì.

Quả nhiên, Đinh Trường Sinh không đoán sai, thời điểm tại một cái giao lộ ngã tư, một chiếc xe chạy vượt đèn đỏ , Đỗ Sơn Khôi cấp bách đánh tay lái, mới tránh thoát được va chạm mãnh liệt, nhưng chiếc xe từ phía sau xe lại gia tốc chạy vượt lên, ngay tại trong lúc hai xe cùng song song, kính xe của đối phương kiếng hạ xuống, nhanh chóng thò ra một bàn tay, trong tay nắm lấy một khẩu súng ngắn, bởi vì còn cách một đoạn, cho nên thấy không rõ là súng quân dụng hay là súng giả…

Đối phương không có bất kỳ thương lượng cái gì liền nổ súng, hơn nữa còn là thẳng đến nơi phía sau, ghế ngồi của Đinh Trường Sinh, mục tiêu rất rõ ràng.

Nhưng phát súng của bọn chúng rơi vào khoảng không, Đỗ Sơn Khôi cũng đang quan sát đối phương, khi đối phương tay đưa ra đến ngắm về phía xe của mình, xe của Đỗ Sơn Khôi trơn mỡ, trong chớp mắt lạng qua một bên, tiếng thăng gấp vọt ra ngoài, Đinh Trường Sinh ở phía sau cảm giác được rất từ lưng ghế dọng mạnh vào lưng mình…

-A lô… Đinh Trường Sinh đây, anh đang ở đâu?

Đinh Trường Sinh gọi tới cho Lưu Chấn Đông, hỏi.

-Đang tại văn phòng, cậu đến rồi à?

-Chưa…, trên đường gặp được một chiếc xe, nổ súng bắn tôi, hiện tại còn đang truy đuổi .

Đinh Trường Sinh nói.

-Cái gì? Vị trí ở đâu, để tôi dẫn người tới…

Lưu Chấn Đông nói.

Đỗ Sơn Khôi lái xe tốc độ chạy rất nhanh, lúc này rạng sáng trên đường xe rất ít, chiếc xe kia đuổi theo không kịp, cũng liền bỏ đi.

-Việc này không cần nói cho người khác biết…

Đinh Trường Sinh căn dặn Đỗ Sơn Khôi nói.

-Tôi biết…., có muốn tôi điều tra tra tới cùng là người nào không?

Đỗ Sơn Khôi hỏi.

-Không cần, để tôi phái Lưu Chấn đi điều tra, tôi mới vừa trở về, cái gì cũng chưa làm, thì liền có người đứng ngồi không yên rồi, hơn nữa tôi chỉ đang điều tra duy nhất một vụ án Chu Bội Quân, vậy anh nghĩ xem, ngoại trừ những người có liên quan đến Chu Bội Quân, thì còn có ai khác sợ tôi điều tra ra đến cùng vụ án này?

Đinh Trường Sinh lẩm bẩm.

-Vậy cậu cẩn thận một chút a, rời khỏi nhà cô gắng ngồi trong xe, dù sao xe cũng có kính chống đạn…

Đỗ Sơn Khôi nói.