Chương 2: Mời khách

Đinh Trường Sinh sắc mặt ngưng trọng, nếu Lý Thiết Cương quả thật an bài mình như vậy, mình vừa nhận công tác thì liền gặp phải một nan đề rất trọng đại, với lại Thành Công dù sao với mình vẫn là có nhiều liên hệ, mặc dù không có liên quan đến cái đồ vật gì thực chất, nhưng việc này cũng đủ để làm cho chính mình khó nói…

-Nhìn đến thì con gặp phải vấn đề không ít à?

Đinh Trường Sinh lẩm bẩm.

-Ừ…đương nhiên là không ít, hiện tại tình huống trong tỉnh rất vi diệu, bí thư tỉnh ủy Lương Văn Tường vẫn chưa cùng ai kết bè kết phái, tự hắn vốn chính là một phái, phó bí thư tỉnh ủy Tề Minh Huy từ bên ngoài đến, nhưng có thể vì quyền lợi của mình, hắn mượn sức Văn Kế Quân, mà Văn Kế Quân là phó chủ tịch thường vụ, trong việc này sẽ nhằm vào ai, không cần nói ra thì ai cũng biết, Văn Kế Quân chính là quả địa lội gài ở ủy ban nhân dân tỉnh, Cổ Đông Lượng là chủ tịch tỉnh, nhưng cho dù là làm chủ tịch tỉnh thì cũng bị ngột ngạt, bị phó bí thư tỉnh ủy Tề Minh Huy cùng phó chủ tịch thường ủy Văn Kế Quân giáp công, duy trì bước đi cũng khó khăn a.

Thạch Ái Quốc nói.

-Cha…cha đã về hưu, tình huống trong tỉnh lại nắm rõ như vậy..

Đinh Trường Sinh cười nói.

-Không có cách nào khác, cha vốn là không muốn quản đến việc này, nhưng con đã trở về đến, cha phải hỏi thăm về tình hình trong tỉnh một chút, kỳ thật chuyện này cũng không phải là bí mật gì, chỉ cần liên hệ thăm hỏi thì liền có thể biết, chúng ta những lão già về hưu ở bên bờ sông này, ai cũng là lãnh đạo kỳ cựu, tuy rằng suốt ngay đánh bài chơi cờ, nhưng những việc trong tỉnh làm sao có thể giấu diếm được với chúng ta, hiện tại chúng ta những lão gia hỏa còn sống được ngày nào thì hay ngày đó, ai mà quản đến những cái chuyện hư hỏng này chứ.

Thạch Ái Quốc cười nói.

Đinh Trường Sinh cười nói:

-Vây cha cứ tiếp tục đánh bài chơi mạt chược đi, nếu thua tiền thì con sẽ chi trả cho cha, cha cứ tiếp lấy thông tin tình báo cho con là được, chứ mấy năm qua con ở nước ngoài, việc trong quốc nội cũng không cách nào mà biết được, mặc dù là bây giờ con quay trở lại bên trong cơ chế, nhưng trước đây con đã nếm mùi thất bại, cha hãy giúp con, để con đừng có chạm vào cây đinh là được….

-Chuyện này không cần con nói, cha đương nhiên là phải giúp con, kỳ thật lần này con trở về, đến kỷ ủy trước nhận công tác cũng tốt, chẳng lẽ con không có nhìn ra sao? Ngày trước ủy ban thì ưu tiên bên chánh pháp ủy, bây giờ ủy ban lại ưu tiên bên kỷ ủy, nhìn xung quanh, có ban ngành nào so với kỷ ủy mạnh mẽ hơn không? Cho nên, con nhất định phải lợi dụng tốt cơ hội mà Lý Thiết Cương đưa cho con, để làm ra chút chuyện …

Thạch Ái Quốc nói.

Đinh Trường Sinh gật đầu, nói:

-Cha…con biết rồi, nhưng làm việc này là phải đắc tội không ít người a, đúng rồi… Trọng Hải hẹn ước gặp mặt con…lát nữa còn còn phải đi ra ngoài một chút..

-Ừ…, kỷ ủy thì phải chịu như vậy, con phải biết, con trở về thì Lý Thiết Cương mới tạo ra lực lớn nhất, hơn nữa lão vẫn là muốn có người của mình nằm bên trong hệ thống, ý của cha là trước con cứ làm một thời gian rồi tính sau .

Thạch Ái Quốc nói.

Đinh Trường Sinh gật đầu,

-Trước mắt nhìn đến cũng chỉ có thể là như vậy.

-Nhưng con phải chú ý công tác kỷ ủy thì khác với các công tác kia, con nhìn chằm chằm vào người khác, thì người khác đã cũng nhìn chằm chằm vào con, cho nên, con phải lau chùi cái mông mình cho sạch sẽ, đừng có làm lung tung lộn xộn …

-Con biết, việc kình doanh kiếm tiền con đã xử lý xong, cái gì nên chuyển nhượng thì đã chuyển nhượng rồi, có thể nói bây giờ việc kinh doanh đối với con không còn gì có quan hệ, mặt khác, con đã tính toán cùng A Trinh kết hôn, cũng đã có con rồi, nàng về sau sẽ ở tại quốc nội cùng với cha…

Đinh Trường Sinh nói.

Thạch Ái Quốc gật đầu, nói:

-Con nghĩ như vậy cũng chu toàn, cha cũng yên lòng, như vậy đi, việc kết hôn để cha đứng ra làm...

-Cha…con đã thương lượng với A Trinh rồi, con vừa mới trở về, cũng không muốn gây ồn ào, tạm thời chỉ là đi đăng ký kết hôn là xong việc, chờ con ổn định xong công việc rồi tính sau…

Đinh Trường Sinh giải thích.

Thạch Ái Quốc rõ ràng có chút hơi buồn, qua một hồi, gật đầu, nói:

-Ừ… cũng tốt, chuyện của các con, thì các con tự thương lượng xử lý làm a, cứ theo ý con, đợi ổn định rồi tính sau…

-Cám ơn cha…

-Thôi được rồi, nếu không còn có chuyện gì khác, con đi mau lên, cha lên chơi cùng cháu gái một chút…

Thạch Ái Quốc đứng lên, đi lại có chút khập khểnh, Đinh Trường Sinh liền đỡ lấy ông..

Nhìn Thạch Ái Quốc đi xuống lầu, Đinh Trường Sinh vẫy tay gọi Thạch Mai Trinh đang dưới lầu, ý bảo nàng đi lên.

Đinh Trường Sinh tại bên trong phòng ngủ đợi một hồi, lúc Thạch Mai Trinh lên, hắn đem quyết định của mình về việc kết hôn nói cho Thạch Mai Trinh biết, Thạch Mai Trinh lắc đầu nói:

-Em cảm thấy việc này không tốt, các nàng kia cũng không biết, mà anh chỉ nói cùng em, các nàng sẽ ghi hận em đấy, cùng các nàng ở chung mấy năm nay, cái khác thì em không biết, nhưng các nàng ghen tuông thì em thừa biết, gia hỏa kia, các nàng ăn lên dấm chua thì hù chết người đấy….

-Em nghe anh đây, nếu anh muốn trở về đến bên trong cơ chế, thì cần phải có một gia đình ổn định, gia đình cũng là một trong chỉ tiêu tổ chức khảo sát cán bộ, không có nhà cùng với gia đình ở nơi này, ai tin tưởng là anh chân tâm thật ý quay trở về ?

-Như thế nào nghe qua em thấy giống như đem chúng ta coi như con tin của anh vậy, như vậy đi, việc này khoan nói, anh hãy nói cùng các nàng đi, nếu không các nàng khẳng định sẽ đem khoản sổ sách này tính tại phía trên đầu của em đấy, lát nữa em gọi điện thoại với các nàng , nghe một chút các nàng nói như thế nào, được rồi…. đến ngày mai nói sau.

Thạch Mai Trinh nói.

-Thật hiền lành a..

Đinh Trường Sinh giơ tay lên tại phía trên đầu nàng vỗ vỗ, nói.

-Anh đi ra ngoài có chút việc, Trọng Hải hẹn gặp mặt anh, trước kia thình thoảng anh có về đây là lo việc kinh doanh, bọn họ cũng ngại tiếp xúc, nhưng nếu hiện tại thật sự là anh quay trở về, thì sẽ có một ít bằng hữu, nhất định là đều tới tìm anh để ôn chuyện, anh lại không thể tránh mặt, cho nên có khả năng sẽ ít có thời gian chiếu cố em cùng Bảo Bảo, em cũng đừng nổi giận với ahh nhé…

Đinh Trường Sinh thở dài nói.

Thạch Mai Trinh gật đầu, nói:

-Em đúng là không rõ, chúng ta đang có thời gian thật tốt, anh làm chi lại quay trở về đi lại trên con đường làm quan này, đã vậy cũng không phải là làm cái gì đại quan….

Đinh Trường Sinh lắc đầu, nói:

-Kỳ thật năm đó anh không muốn rời đi, chính là vì tình thế bắt buộc, bất kỳ trong lòng nam nhân nào, đối với khát vọng quyền lực thì phụ nữ không hiểu được đâu, quên đi, cùng với em nói thì em cũng không hiểu, anh đi đây…

…………………………………………………………………………………..

Đi qua vài năm, sau khi Lâm Nhất Đạo bị ngã ngựa, Đinh Trường Sinh đã trở về, mấy năm này tại quốc nội việc đầu tư kinh doanh của hắn cũng không tệ, mỗi lần về quốc nội, hắn đều nán lại ở tại Giang Đô, cho nên, chỗ Trọng Hải hẹn gặp là Vạn Hào sơn trang đối với hắn không xa lạ gì…