Chương 23: gạt tàn (3)
Tiểu đệ Chu Bất Ly ( vì bác sĩ Mặc sẽ không nói lung tung ) không biết nói gì với Tần Lộ, ăn cơm tối xong, cùng nhau rửa chén xong, Tần lộ không nói tiếng nào kéo tôi lên lầu. Dừng lại trước cửa phòng tôi rồi nhìn chằm chằm vào tôi.
Trên mặt tôi treo lên rất nhiều dấu chấm hỏi. Anh nhìn thẳng tôi nhưng lại không biêt nên nói thế nào, tình trạng này không có cách giao tiếp mà . . . . . Tôi nhanh chóng lấy tập và viết cho anh.
Không biết nói thế nào thì anh có thể viết ra mà. Chữ chắc dễ hơn vì người Trung Quốc nào cũng biết đọc. Viết không được thì cũng có thể dùng ký hiệu hoặc có thể vẽ ra, cũng có thể đoán được một ít.
“Thủy tinh” , “Khói”
Anh viết ba chữ cho tôi, sau đó tiếp tục nghiêm túc nhìn tôi. Tôi cố gắng nghĩ, nghĩ đến mồ hôi cũng chảy hết ra, cuối cùng cũng hiểu, vội vàng lấy gạt tàn trong bàn trang điểm ra.
Ở chung với anh tôi rất ít khi hút thuốc, đôi khi tâm tình buồn phiền quá mới thừa dịp anh đi tắm hoặc nghe nhạc gì đó, chạy ra ban công hút một điếu. Trước khi đi gặp anh sẽ súc miệng sạch sẽ.
Anh làm sao mà biết tôi cất giấu gạt tàn?
Uh. . . . . . Có mấy lần quên dọn tàn thuốc mà hôm sau gạt tàn vẫn lại trở về vị trí cũ. Đương nhiên không thể nào chính nó chạy về chỗ mình. Nhưng anh luôn luôn mặc kệ tôi hút thuốc mà, đồng nghiệp của anh không ít người đều trốn tới ban công hút thuốc. . . . . . Anh hẳn là nhìn quen rồi.
Tịch thu. Nhìn vẻ mặt anh tôi có thể thấy được hai chữ này. Từ khi bắt đầu muốn co em bé tôi cũng không chạm qua thuốc rồi, tôi nhớ rất rõ điều này, nhưng mà. . . . . . Bây giờ giống như làm sai vậy có điểm chột dạ. Đi theo anh, anh mở nhà kho ra, đi vào. Tôi cũng theo vào, anh rất chuyên tâm, khả năng không phát hiện tôi vẫn đi theo.
Trong nhà kho ba mặt đều là tủ, bỏ không ít đồ này nọ. Rất gọn gàng, phân loại….. phân loại thế nào thì tôi khôn biết, đồ đạc trong phòng này, tôi không hề đυ.ng vào.
Anh đi đến một góc, mở ngăn tủ dưới cùng, tàn thuốc lá đổ trong đó.
Mắt tôi lại ướt ….. có phải hay không phụ nữ có thai thì cảm xúc luôn không ổn định? Tôi chỉ là nhìn tới quần áo trong ngăn tủ đó. Tôi thường thấy lạ tại sao chúng nó mất tích như thế nào. Tôi khóc xong 《schindler’s list 》, tôi đã quên mất, đó là quà kết hôn do ba tặng. . . . . . Còn có, cuốn tập tranh rất dày, rất lớn.
(schindler’s list là bản danh sách của schindler
images
là một bộ phim truyện sản xuất năm 1993 của Hoa Kỳ về Oskar Schindler, một nhà kinh doanh người Đức đã bảo vệ cuộc sống của hơn một nghìn người Do Thái Ba Lan trong nạn diệt chủng Holocaust bằng cách đưa họ vào làm trong các nhà máy của mình. Bộ phim đã được Steven Spielberg đạo diễn và dựa trên cuốn tiểu thuyết Schindler’s Ark của Thomas Keneally. Liam Neeson trong vai Schindler, Ralph Fiennes vai sĩ quan Amon Göth của Schutzstaffel (SS), và Ben Kingsley vai kế toán Itzhak Stern.
Bộ phim thành công trên phương diện doanh thu và nhận 7 giải Oscar, bao gồm cả Phim hay nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất, và Nhạc phim gốc hay nhất, cũng như rất nhiều giải thưởng khác. Trong năm 2007, viện điện ảnh Hoa Kỳ AFI xếp hạng phim đứng thứ tám trong danh sách 100 phim hay nhất của Hoa Kỳ trong mọi thời đại (lên một bậc so với danh sách năm 1998
Đọc thêm đây )
《 thuyền buồm thế giới 》. Tuy rằng nhét trong một đống đồ đạc tùng lung, nhưng anh giữ rất kỹ, không hề gãy hay cong.
Anh cất kỹ gạt tàn muốn đóng tủ lại, tôi nhanh chóng ngồi xổm xuống. Tôi nói nhỏ “Tiểu Lộ” . Anh không có bị tôi dọa, nhìn vẻ mặt này chắc là biết tôi đi theo phía sau . Anh nhìn tôi, nhìn nhìn, hôn tôi, muốn dìu tôi dậy .
Tôi ngồi cạnh bất động, giữ chặt anh.
“Tiểu Lộ, Tiểu Lâm muốn cái kia. . . . . .” Đúng vậy, tôi đang làm nũng. Không thừa dịp bây giờ dỗ anh lấy lại cuốn tập tranh thì khi nào mới lấy lại được đây?
Tôi ôm chặc cánh tay tay, mở ra ngăn tủ muốn rút tập tranh ra khỏi đống hỗn độn đó. Anh lập tức ấn chặt tay tôi, dùng sức kéo về.
Có chút đau. Anh rất ít khi dùng sức nắm tay tôi như vậy. Bác sĩ Mặc dùng Chu Bất Ly làm mẫu, thành công nói cho anh biết dùng sức quá sẽ làm người ta đau, có khả năng người bị anh làm đau sẽ là tôi.
Anh không chịu nhưng mà tôi càng muốn lấy lại. Tập tranh đó bây giờ hết bán rồi nha, tôi đây cất giữ suốt mười năm chạm một chút cũng không được sao.
“Tiểu Lộ, Tiểu Lâm muốn 《 thuyền buồm thế giới 》, cho Tiểu Lâm được không?”
Anh nhăn mặt. Do dự, lắc đầu.
Tôi không thể nổi giận, cố gắng nữa: “Tiểu Lâm rất thích 《 thuyền buồm thế giới 》, trả lại cho Tiểu Lâm được không?”
Anh vẫn không chịu. Trên mặt lại tỏ vẻ rất ủy khuất vậy, nhẹ nhàng đóng ngăn tủ lại.
Quên đi. Tôi biết anh vì sao không chịu trả lại cho mình. Nếu thấy nó sẽ khiến anh nhớ lại ”nổi đau” gì đó, anh đều đã giấu đi tức là không muốn thấy nó nữa. Anh biết tôi thích, không có ném đi vậy tôi hẳn là phải thỏa mãn rồi.
Anh nhìn tôi, đang nhìn tôi, tôi nhìn anh, cười cười: “Không cần, quên đi, Tiểu Lâm không cần. Tiểu Lộ và Tiểu Lâm xuống lầu nghe nhạc được không?”
Anh vẫn bất động nhìn tôi, tôi nhịn không được lay lay anh. Anh kéo tôi ôm vào lòng, động tác rất nhẹ, rất ôn nhu. Tôi đem cái trán mình dán lên càm anh, cọ xát vài cái, anh rất thích động tác này của tôi, nhất là. . . . . . uh khụ khụ, vẫn là không nên lộn xộn . . . . . .
Ngứa mặt lên nhìn anh để anh thấy đôi mắt của tôi: ”Tiểu Lâm không cần, Tiểu Lộ không được buồn. Không được ‘ đau ’.”
Anh vẫn nhìn tôi như vậy. Tôi đã lâu không có chọc anh sợ rồi, hôm nay cũng không được? Anh có thể làm chuyện cằn bậy nha, nhưng mà anh sẽ một mình trốn trong phòng phát giận, lấy hết tất cả đồ đạc ra rồi lại xếp chúng vào lại chỗ cũ.
Tôi nên bình tĩnh, còn phải dỗ anh. Anh lại đem tầm mắt dời đi, nhìn chằm chằm ngăn tủ.
“Tiểu Lộ, Tiểu Lâm không cần. . . . . .”
Anh mở ra ngăn tủ, rút tập tranh ra. Nắm rất chắc, đúng là giữ rất kỹ. Có chút tro bụi. Đưa tới trước mặt tôi, tôi do dự một chút muốn nhận lấy, anh giữ chặc không chịu buông.
“Được. . . . . . Cám ơn Tiểu Lộ. . . . . . Tiểu Lâm rất vui.” Tôi không giành với anh, thậm chí có chút hối hận về hành động cố chấp của mình rồi, nhìn ánh mắt cô đơn của anh. Nhanh chóng cuối người xuống, lại dỗ anh: “Tiểu Lộ giữ nó được khôn? Tiểu Lâm và Tiểu Lộ đi nghe nhạc. . . . . .”
Anh nhìn tôi, một tay cầm tập trang, cuốn sách vừa dày vừa năng mà anh một tay cầm chặt còn tay kia thì đỡ tôi dậy.
Xuống lầu, anh vẫn mất hứng. Ánh mắt không nhìn tôi, nhìn một chút lại dời đi.
Tôi thật sự hối hận.
Đến phòng khách. Qua thời gian nghe nhạc. Anh để tập tranh trên bàn trà, từ từ đi lên lầu. Tôi giữ chặt anh: “Tiểu Lộ, Tiểu Lộ.”
May mà anh quay đầu nhìn tôi.
“Bây giờ Tiểu Lộ đi tắm, Tiểu Lâm cũng đi. Tắm xong chúng ta cùng nhau xem sách, xem 《 thuyền buồm thế giới 》 được không?”
Tầm mắt anh hơi tránh một chút. Tôi nói nhanh: “Xem xong, 《 thuyền buồm thế giới 》 sẽ để ở phòng Tiểu Lộ được không?”
“Tiểu Lâm muốn xem, thì lại tìm Tiểu Lộ cùng nhau xem.”
Anh rốt cục gật đầu. Sắc mặt còn chưa tốt nên nhưng đã chịu nắm tôi lên lầu.
Tối hôm đó tới thời gian xem sách, tôi mở tập tranh đã bị giấu đi hơn chín tháng, lật từng tờ từng tờ, nói cho anh biết đây là thuyền gì, ở đâu làm, tôi thích nhất cái nào, còn có . . . . . .
Trước khi ngủ anh còn rất cẩn thận để tập tranh vào kệ sách của mình. Tập tranh quá lớn, anh phải dọn lại đống sách để có chỗ cho 《 thuyền buồm thế giới 》vì đó đã chiếm hết nửa kệ sách rồi.