Chương 14: Mê cung
Hai tuần sau chúng tôi xuất viện.
Lại phải thêm một tháng nữa mọi việc “khôi phục lại bình thường”.
Bây giờ nhớ lại, tôi cảm thấy mình giống như gặp phải ác mộng vậy. Cơn ác mộng này đã lưu lại một vết thương khá nặng trong lòng anh, tôi không biết đó nặng tới đâu, nhưng bây giờ anh càng im lặng hơn, nói chuyện với anh cả buổi cũng chỉ dỗ anh nói được một hai từ. Phạm vi hoạt động của anh cũng thu hẹp lại, trước đây anh chịu ra ngoài cùng những người khác nhưng bây giờ ngoại trừ anh Hải Dương thì không thèm để ý tới ai nữa. Ngay cả mấy món trán miệng của Thiên Ngữ cũng không thể dỗ được anh.
Cuộc sống như rơi vào một cái hố đen vậy, nó như một mê cung vậy không hề có điểm đầu cũng như điểm cuối. Đi thế nào chẳng nữa cũng trở lại chỗ cũ, dù biết rằng sẽ quay lại đó nhưng vẫn phải đi tiếp.
Vì bạn đồng hành là anh. Nếu không bước mọi chuện coi như xong và chấm dứt tại đây. Không còn cái gì nữa.
Vết thương của anh một nửa được che đi bởi mái tóc bồng bềnh, nhưng nửa kia không được che, mỗi khi nhìn vào tôi lại thấy đau đớn. Vết thương trên tay anh cũng từ từ lành lại. Nếu ngày hè anh mặc áo tay ngắn thì cũng không dạo người, chỉ là khi nhìn kỷ thì vẫn thấy từng đoạn tua vừa nhỏ vừa dài chạy dọc trên cánh tay.
Những khoảng khắc ngọt ngào trước khi gặp chuyện không may, đó như một miếng mồi ngon làm tôi cứ hi vọng xa với.
Những nụ cười, những ánh mắt ôn nhu và cả những cái hôn trong sáng tùy hứng. Nhưng bây giờ những hình ảnh ấy như bọt xà phòng tan hết. Vì tôi đã đi một bước sai làm, tôi đã tổn thương đến anh.
Anh đang trốn trong một vỏ bọc. Nơi đó có thể đầy ánh sáng hay là nơi tối tăm, thậm chí đó có thể chứa những ánh sáng hỗn lộn. Nhưng tôi vào không được và anh cũng không chịu đi ra.
Chỉ còn cách là chờ.
Tôi im lặng ngồi bên anh nghe nhạc cả buổi chiều, anh không có ý định chơi xếp hình, thậm chí cả tiếng đồng hồ cũng không ngẩn đầu nhìn tôi lấy một lần. Hai người ngồi rất gần nhưng tôi không cảm nhận được nét thân thiết trong ánh mắt của anh.
Nếu so sánh xem ai khổ hơn, có lẽ tôi được nhiều người đồng tình hơn phải không? Người bị xem nhẹ, rồi mất cả giác quan có lẽ là tôi.
Tôi vẫn biết đó là cách anh thể hiện đau đớn của mình. Hoặc có thể nói rằng, anh muốn bảo vệ bản thân bằng cách quên đi đau đớn.
Đây chính là tình yêu của tôi và tin chắc nó mãi tồn tại.
Yêu rốt cục là cái gì? Là quá trình hay là kết quả? Đau khổ “không thể yêu” là gì, đó là không thể chấp nhận khổ sở khi yêu nữa hay là không biết cách thể hiện đau đớn nó?
Và trước mắt tôi đây chỉ có thể một mình bước tiếp. Nếu tôi cứ phải tiếp tục như vậy tới suốt đời, vậy thì suốt đời luôn. Tôi yêu đủ rồi, khóc lẫn cười đều đủ cả, không thiếu thứ gì. Nếu anh cứ ngủ yên như vậy cũng không phải không tốt. Vì có lẽ khi anh tỉnh sẽ nhớ lại ác mộng.
Không may tôi hay anh.
Hoặc cả tôi và anh đều không nghe thấy giọng đối phương thì sao?
Có lẽ anh đang đứng ở đâu đó gọi tôi mà tôi lại không có cách nào nghe thấy.
Chủ nhật, buổi sáng đi lễ. Bây giờ nơi duy nhất làm cho anh an tâm có lẽ là cái nhà thờ nhỏ này. Vì nó là nơi theo anh từ nhỏ tới giờ mà không hề thay đổi. Đặc biệt là khi thánh ca vang lên, anh nhắm mắt lại nghe những giọng hát khác nhau nhưng tôi lại nhìn thấy trên mặt anh một nét thỏa mãn.
Ăn xong cơm trưa, tôi không biết làm gì nữa vì anh đã dọn hết.
Buổi chiều Thiên Ngữ tới chơi.
Lúc nằm viện tôi đã đưa chìa khóa dự phòng để nhờ cô ấy tới sửa sang lại mọi thứ trong nhà. Tất cả đều hoàn hảo, ngay cả tấm thảm lúc trước không có bây giờ cũng thêm vào. Lúc Tần Lộ về cũng không để ý, có thể an vẫn còn mê mang hoặc là anh không thèm để ý.
Có người bạn xấu như vậy tôi cũng thấy vừa lòng. Lúc đầu cô ấy định tổ chức hôn lễ vào tháng sáu nhưng bây giờ đã hủy bỏ và chỉ đi đăng ký kết hôn thôi.
“Tần Lộ đâu?” Cô ấy nhìn căn phòng trống rồi hỏi tôi.
“Trong phòng đọc sách.”
“Òh.”
Im lặng không phải là vàng, mà là dao. Nên tôi tạo đề tài nói chuyện:
“Không đi hưởng tuần trăng mật àh? Bây giờ chị cũng không sao rồi, còn có tụi Hải Dương nữa mà.”
Nói tới đây mới nhớ, trong lúc tôi nằm viện thì Tình Thiên đã sinh con. Mẹ con đều khỏe mạnh.
“Chị mua bảo hiểm.” Cô tránh đề tài của tôi.
“Đúng vậy …” Đoạn Tiên Hành hứa với tôi là không nói ra vậy mà cũng nói. Đúng là một vạt trị một vật.
“Chị….. haiz…”
“Tiền ba anh ấy đưa, chị giữ cũng không biết dùng làm gì.”
“Mua một lúc ba phần bảo hiểm nhân thọ … mà người được lợi cũng không phải chỉ có Tần Lộ … Tóm lại chị đang nghĩ gì vậy?”
Cười cười. “Đừng nói cho nhóm Tình Thiên biết.”
Người được lợi là hai an hem nhà Hải Lam.
“Còn em đâu?”
“Em đâu thiếu tiền … Với lại cũng không liên quan tới em. Thôi chuyện này sau nói tiếp.”
“Nói sau là sao …. Phân chia hết tất cả tài sản, chị giống như đang tự rủa mình chết….”
Nói tới đó, cô liền dừng lại. Giống như nói trúng một từ kiêng kỵ gì đó, không tự chủ được ngẩn đầu nhìn lên trên. Tần Lộ tất nhiên không khóe lại xuất hiện đúng lúc thế, có xuất hiện cũng chưa chắc nghe thấy, ma 2co1 nghe thấy cũng chưa chắc gì có phản ứng.
Tôi cười, tôi còn trẻ chuyện sống chết thì còn lâu mới tới. Cô ấy có chút giận, hất đầu không thèm nhìn tôi. Một lúc sau không biết bị gì lại khóc, rồi cọ mặt vào người tôi. Tôi đưa khan giấy cho cô ấy, hai người ngồi cạnh nhau.
Tình cảm của con người tóm lại là cái gì? Cô ấy vĩnh viễn không thể hiểu được nổi khổ trong lòng tôi mà nổi thống khổ đó chỉ có mình tôi mới hiểu được. Vậy mà nước mắt của cô ấy lại khiến tôi vui hơn.
Giống như một dây chuyền vậy. A đau vì B khổ, C thấy A đau vì B khổ cũng buồn theo. Tình cảm cứ vậy mà trào ra không cần biết có quan hệ gì với nhau không nhau nhưng cũng buồn theo. Chỉ cần một bên đứt ra thì không tiếp tục nữa, và ngược lại. yêu hay khổ đau đắng đọng lại.
Hôm qua, hôm nay, hôm sau. Là tuần hoàn hay thay thế nhau.