Chương 12: Tăng ca (2)
Buổi chiều, chờ Tần Lộ dọn dẹp xong bàn làm việc, tôi xoa xoa huyệt thái dương, đau đầu a ~ ngày hôm nay thu hoạch không ít, nhưng mà một chút đầu mối cho chuyên phát sinh hôm bữa đều không có. Dựa vào hành trình của anh, làm việc xong đúng giờ đến Quảng trường Nhân Dân rồi trực tiếp đến trạm xe điện ngầm đáp xe, mấy ngày nay anh đều tự mình về nhà như vậy, chắc chắn sẽ có chuyện bị lạc đường. Nói lại, rõ ràng, trên môi anh có vết thương nhỏ. . . . . .
Đang đau đầu suy nghĩ thì đáp án tự mình tìm tới cửa. Ở bãi đỗ xe, Trần tiểu thư đứng bên cạnh xe của chúng tôi, cười khanh khách. Đương nhiên khi cô ta nhìn thấy tay Tần Lộ nắm chặc tay tôi, nụ cười liền mất đi.
Tôi âm thầm kêu đau, nhưng khuôn mặt vẫn duy trì tươi cười chào cô ta. Đau ah ~ Tần Lộ anh muốn bóp chết em à. . . . . . Về nhà nhất định phải dạy anh cách vận dụng sức lực nặng nhẹ ra sao. Trước kia cùng anh tay trong tay, hầu hết là tôi hồi hộp nắm tay anh, không biết từ khi nào thì bắt đầu đổi thành anh nắm tay tôi. Chẳng lẽ trước kia tôi đều dùng sức như vậy?
“Trần tiểu thư có chuyện gì không?” Tôi giả bộ làm lơ đãng, dương dương tự đắc bước tới, ra đòn phủ đầu trước. Bằng không cứ để cô ta đùa vậy hoài đâu được.
“Đúng vậy a. Vẫn muốn tìm cơ hội nói cuyện với bác sĩ Lâm, không bằng hôm nay luôn đi. Tần Lộ lại không thích nói chuyện về chị, tôi lại không biết điện thoại và địa chỉ nhà chị để liên lạc. Hôm nay thật là trùng hợp.”
“Òh, Tần Lộ có di động tôi mà, nhưng mà anh ấy sẽ không cho người khác đâu.” Tôi tiếp tục cười. Cái gọi là tiếu lí tàng đao, tôi cũng không quen thân với Trần tiểu thư này, tính luôn lần này thì hình như chỉ nói chuyện qua hai lần? Hơn nữa trong ấn tượng của tôi thì cô này cũng không tệ. Thành phần tri thức vừa xinh đẹp vừa khôn khóe lại dịu dàng. Nếu là bạn, hay là người không có xích mích gì với cô ấy thì cô ấy nói chuyện rất vui vẻ.
Tôi cười, gần đây tâm tình tốt. Với lại Tần Lộ cũng ở bên cạnh. Ngón tay anh xoa xoa tay ta, vẻ mặt cũng không tốt lắm.
Thấy Trần tiểu thư dùng sơn môi màu đỏ, tôi lập tức hiểu ra chữ “Bẩn” là nghĩa gì rồi.
“Phải không? Nhưng mà anh Lộ vẫn luôn như vậy, không quan tâm tới ai của, người không biết thì nói anh lạnh lùng, kỳ thật anh ấy chỉ thẹn thùng thôi. Tôi nghĩ bác sĩ Lâm là bác sĩ riêng của anh, nhất định là quen như vậy rồi?”
Khụ, như thế nào lại đảo khách thành chủ rồi? Tôi cười mĩm, có lẽ Trần tiểu thư hiểu lầm cái gì, tuy rằng tôi từng nghĩ để Tần Lộ quen biết nhiều người sẽ tốt hơn. . . . . . Bất quá, bây giờ. . . . . . tôi ít nhất cũng có thể khẳng định Tần Lộ rất ghét cô ta.
“Đúng vậy a. Trần tiểu thư hiểu anh như vậy dung là đáng mừng. Ngại quá, tôi đang vội, không biết Trần tiểu thư vẫn muốn tìm tôi là có chuyện gì vậy?”
“Àh, là như vậy. Hiện tại anh Lộ đang ở chỗ chị? Tôi thấy bác sĩ Lâm mỗi ngày đều phải đưa anh đi làm, khẳng định rất vất vả. Tôi vừa vặn mua nhà ở Ngũ Giác Tràng, hai ngày nữa là chuyển qua đó. Tôi định đón anh đi làm cho tiện.”
“Phiền cô như vậy cũng không tốt. . . . . .”
“Không phiền, bác sĩ Lâm vì một khách hàng mà tối ngày bôn ba, cũng tốn rất nhiều thời gian phải không? Nghe nói vợ anh lớn thì rất khó, còn anh kế thì cũng sắp có con, không tiện dón anh về nhà. . . . . . Với lại họ chỉ là anh em dòng họ trong thôn thôi, cũng không thân lắm . . . . . . không phải thế thì chắc họ cũng không phiền bác sĩ đâu?”
Tôi âm thầm thở dài. Chỉ có thể tổng kết lại:
1. cô ta không biết thân phận tôi. Này trách tôi đi, kết hôn cũng 3 tháng, hôm nay mới là lần đầu tiên lấy thân phân “Vợ” anh để xuất hiện. Mà Trần tiểu thư này không phải người trong team, đại khái còn chưa nghe được lời đồn.
2. Trần tiểu thư không biết bệnh tình của Tần Lộ. Mới có thể giải thích tâm lý hậm hực, khó chịu ngày thường là chứng tự bế đã lâu nên khó chửa trị.
3. Con gái ngày nay rất lợi hại, cho cô ta một chút manh mối liền có thể điều tra được nhiều như vậy. Đây chính là ngưới ta thường nói “Tình trường như chiến trường, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.”
4. 5 giờ rưỡi rồi, chắc chắn không phải tới lấy xe.
Cho nên tôi cũng không vòng vo nữa. Mở miệng nói: “Không biết Trần tiểu thư biết bao nhiêu về bệnh trạng của Tần Lộ?” Giọng nói bình thường không phải dịu dàng.
Cô ta sửng sốt, sắc mặt vừa chuyển, vừa cười, đại khái là đem tôi thành tình địch rồi.
“Bác sĩ Lâm, tuy rằng tôi không phải nhân chuyên nghiệp, nhưng tôi đọc qua không ít sách nói về loại này, đối với tình trạng của anh tôi cũng có biết đôi chút . . . . . .”
“Nói như vậy Trần tiểu thư biết chứng cô độc là suốt đời?” Tôi ngắt lời. Tôi không lễ phép lắm.
“Hả?” cô không kịp phản ứng. Tôi biết, đa số người trong nước đều cho rằng chứng cô độc giống như “chứng tự bế”, nhưng trong lĩnh vực chuyên nghiệp thì “chứng tự bế” và “chứng cô độc” hoàn toàn khác nhau.
Tôi đột nhiên có chút đồng tình với cô ấy, giọng điệu cũng giảm xuống: “Trần tiểu thư, lòng tôt của cô tôi cực kỳ cảm kích, nhưng Tần Lộ là ‘ chứng cô độc ở trẻ ’, mang tính cả đời , tình trạng cũng phức tạp. Nếu cô muốn hiểu thêm thì tôi có thể cung cấp cho cô một chút tài liệu.” Tôi định đưa danh thϊếp, Tần Lộ lại nắm không buông.
Tôi nhẹ nói: “Buông ra, buông tay, nới lỏng một chút. . . . . .” Anh vẫn không cử động.
“Òh. . . . . . Như vậy àh, chị chịu chỉ tôi một chút là được rồi, cám ơn. . . . . .” Cô ta thấy động tác của chúng tôi, sắc mặt khó coi, nhưng còn khống chế được.
Tôi càng thêm ngại, đành phải nói thẳng: “Uh. . . . . . Có thể, bây giờ. . . . . . cô cũng có thể gọi tôi là ‘ Tần phu nhân ’. . . . . .”
Sau khi lên xe tôi thở phào nhẹ nhõm, có chút thoải mái, lại hơi bất an. Tần Lộ ngồi lên xe vẫn cầm tay tôi, tôi không cách nào lái xe, dỗ anh một trận mới bằng lòng buông tay. Mở rộng tầm mắt nha . . . . .Uh, gần đây phát hiện, cưỡng bức không tốt bằng dụ dỗ.
Còn có, tôi muốn đổi xe khác, Santana rất chựt, âm thanh lại quá kém. . . . . .
Nói nửa ngày quên chuyện chính rồi. Lần này công ty tìm tôi qua để thỏa luận xem gần đây có thể cho Tần Lộ tan ca không. Vì công ty gần đây nhận được vài hợp đồng lớn, lập trình viên mới thì chưa lên tay, hi vọng có “Tiền bối” đủ năng lực dẫn dắt. Thời gian tăng ca về trễ nhất là 9 giờ rưỡi mỗi tối.
Tôi biết công ty IT khi nhận case thì một hơi làm liên tục bốn năm ngày là chuyện rất bình thường . Chỉ là Tần Lộ thuộc loại thông báo tuyển dụng đặc biệt, nhận trợ cấp nhà nước, công ty vẫn rất tôn trọng tình huống của anh. Lần này bác sĩ Mặc muốn thỏa luận với tôi thử xem việc tan ca có khả thi không, trong đó có một chuyện khiến tôi rất quan tâm: kiểm tra thử xem anh có thể chấp nhận thay đổi mới không.
Cho nên tôi tính trở về dụ dỗ anh một chút.
Về nhà cũng không còn sớm, phỏng chừng cũng không kịp làm cơm, tôi nói với Tần Lộ tối nay mới về nhà, rồi dẫn anh ra ngoài dùng cơm. Lúc đầu vẻ mặt anh giống như bị ủy khuất vậy, có chút không muốn. Tôi im lặng nhìn anh, chờ xem nếu anh có chút gì đó không muốn tôi lập tức quay đầu xe trở về.
Anh đấu tranh một lát, nghiêng đầu hỏi tôi: “Thích?”
Tôi cố gắng gật đầu.
Thành công lừa anh tới một nhà hàng Tây. Anh dùng dao nĩa còn giỏi hơn tôi. Ăn một nửa tôi ngại phiền, không muốn cầm dao dĩa đổi qua đổi lại nên trực tiếp lấy tay phải cầm dĩa, anh trừng mắt nhìn tôi, trong lòng tôi có chút lo lắng. . . . . . không thể để anh đắc ý vênh váo ah.
Cuốn từ điển trên tay tôi không giúp được gì cho việc xác định định nghĩa của từ “Tăng ca”. Bất quá cứ dựa trên tình hình thực tế tôi cố gắng giải thích cho anh hiểu, chính là cơm chiều cũng không về nhà ăn, ở công ty tiếp tục lập trình một thời gian ngắn, khoảng thời gian này có thể là một hai giờ, đôi lúc sẽ tới ba bốn giờ. Buổi tối, công ty sẽ có xe trực tiếp đưa anh về nhà.
Lúc đầu anh rất do dự, đang nói cũng không thèm để ý tới tôi cứ chăm chú làm việc của mình. Thật vất vả tới lần thứ ba mới dỗ được anh ngồi xuống nghe tôi nói, anh cuối cùng cũng gật đầu.
Cho nên bắt đầu từ tuần trước, buổi tối anh ở lại công ty tăng ca. Tất cả đều bình thường, buổi tối khoảng mười giờ anh về nhà, lập tức đi tắm, nghe nhạc nửa giờ rồi ngủ. Vài ngày như vậy, anh không có bị mất ngủ, tình hình rất tốt.
Nhưng đến ngày thứ năm, khi tôi nhận được điện thoại thì cực kỳ hối hận. Tôi liền đón xe tới công ty anh, Chu đại ca đã đứng dưới lầu chờ tôi.
Vọt vào văn phòng, thấy một đống người xa xa vây quanh vị trí Tần Lộ, không hề nói chuyện, khuôn mặt không chút biểu tình. Ngơ ngác nhìn trần nhà, lại vô ý thức dùng sức xoa xoa cánh tay mình.
Bác sĩ Mặc cầm điện thoại mở bài “ Xuân chi ca”. Tôi xông vào, nhìn anh, anh lắc đầu ý là không rõ tình huống.
Tần Lộ uể oải ngồi ngay chỗ ngồi của mình, hai tay ôm lấy mặt và lỗ tai mình. Nước mắt lưng tròng, không còn ánh sáng.
Tôi chạy nhanh ôm lấy anh.”Tiểu Lộ! Tiểu Lộ, Tiểu Lâm ở đây, có nghe thấy không? Tiểu Lâm ở đây. . . . . .”
Tôi nghĩ hết tất cả phương pháp dỗ anh. May mắn là anh không hế cáu giận chỉ là anh đem tất cả đau khổ của mình phong tỏa. Tôi dỗ nửa giờ, âm thanh hình như không có truyền tới não anh.
Anh hiện tại nhất định rất thống khổ. Anh đang sợ, anh đang trốn.
Vì sao anh lại sợ như vậy?
Tôi quá đắc ý vênh váo rối . . . . . . cứ ỷ mình đã quan sát anh trong một thời gian, tôi ỷ lại có bác sĩ Mặc ở công ty. . . . . . Để mặc anh tăng ca, mặc dù quen thuộc với hoàn cảnh nhưng ban ngày và ban đêm đối với anh hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.
Một giờ. Nửa quỳ nửa ngồi ôm anh, chân đều tê hết, cánh tay cũng tê, tâm cũng đau, muốn khóc quá. Không biết như thế nào nước mắt thật sự rơi xuống. Tôi vội vàng lau nước mắt. Gần đây quá thuận lợi rồi nên tôi lại trở nên yếu ớt như vậy.
Đột nhiên anh giật giật, hơi thả lỏng. Tôi lập tức tiếp tục.
“Tiểu Lộ, Tiểu Lộ, Tiểu Lộ! Tiểu Lâm ở đây, Tiểu Lộ gọi Tiểu Lâm được không? Tiểu Lộ nói chuyện với Tiểu Lâm được không? Tiểu Lộ nghe thấy không? Tiểu Lâm đưa Tiểu Lộ về nhà được không?”
“. . . . . . Lâm. . . . . .” Anh cuối cùng cũng chịu nói, buông tay nhìn tôi. Không biết anh thấy gì, nhưng anh từ từ vươn tay kéo ôm tôi vào lòng. Tôi ôm lấy lưng anh, không ngăn được nước mắt.
Tôi vừa rồi hình như cũng muốn quên mất tất cả. Tôi vừa rồi nghĩ, nếu anh không để ý tôi, anh không nghe được tiếng của tôi nữa thì tôi sẽ không có biện pháp chăm sóc anh.
Gánh nặng trong lòng giải khai, thính giác của tôi cũng khôi phục, vừa rồi tôi hoàn toàn chặn lại mọi việc ở xung quanh, bây giờ từ từ khôi phục, tôi thật sự trở lại. Tất cả mọi người đều ở đây, một lập trình viên thấp giọng nói với Chu đại ca gì đó, Chu đại ca lại thấp giọng nói gì đó với bác sĩ Mặc, tôi thoáng ngức mặt nhìn bác sĩ Mặc, anh vẫn lắc đầu. Tôi cắn cắn môi. Anh chỉ chỉ phía sau tôi.
Tôi theo bản năng quay đầu lại nhìn, Tần Lộ ôm thật chặt, một chút cũng buông lỏng.
Chờ Tần Lộ buông tôi một chút đã sắp mười một giờ tối. Chân tôi đã đông cứng không thể đứng thẳng, dựa vào người anh.
Khuôn mặt anh vẫn ngây ngốc. Nhưng trong mắt đã có chút thần thái rồi, ít nhất nhìn thấy tôi, tôi gọi là anh, anh có phản ứng.
Dỗ anh đánh mật khẩu mở màn hình, Chu Bất Ly vội vàng coi nội dung phần cứng, một lát sau kêu lên: “Còn trong thùng rác!”
Mọi người liền hoan hô, lập tức im lặng. Không khí rõ ràng buông lỏng rất nhiều.
Nguyên lai anh phụ trách chính trong team lần này, hôm nay anh đột nhiên bãi công rồi tự nhiên đem phần mềm làm suốt một tháng cắt bỏ sau đó liền núp ngay chỗ ngồi không chịu đứng dậy.
Hôm đó về nhà đã là ngày hôm sau. Tôi mệt mỏi, anh cũng rất mệt. Í, anh còn siết chặt tay tôi không buông. Rõ ràng đang ngủ, vẻ mặt vẫn còn rất ủy khuất.
Đây là lần đầu tiên anh chưa tắm mà đi ngủ rồi. Cũng là lần đầu tiên anh ngủ thẳng đến 12 giờ trưa mới tỉnh. Cũng là lần đầu tiên anh ôm người khác ngủ.
Bác sĩ Mặc xin lỗi tôi, nói vào ngày thứ ba Tần Lộ đã có một chút dấu hiệu, lúc cầu anh ấy ăn cơm, anh đã hai lần nhắc “Tiểu Lâm không ở.”
Chỉ là bọn họ không ngờ rằng “Tiểu Lâm không ở” lại nghiêm trọng vậy.
Tôi nghe xong không biết nên vui hay buồn.
Rất mâu thuẫn. Tuyến lệ giống như nhiều hơn trước, tôi ngồi trên thảm bên cạnh anh nghe nhạc, nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, nghe tiếng thở đều đều của anh, còn tôi nói nhỏ “Tiểu Lộ” , anh liền quay đầu nhìn tôi, tôi muốn khóc.
Anh đã học thêm một từ. Tay nắm chặc tay tôi, nhẹ nhàng hôn nước mắt tôi, nói một câu: “Không khóc.”
Tôi vốn muốn quay mặt đi. Lại không biết từ khi nào anh đã ôm lấy tôi.