Chương 36: Ác mộng. Rời xa...

"Phong! Phong!"-Tuyết Linh nằm mơ thấy ác mộng, cô liên tục gọi tên Hàn Phong.

"Linh! Tuyết Linh! Tuyết Linh!"-Hàn Phong vỗ vỗ vào mặt cô vài cái-"Em sao vậy? Linh!"

"Hơ!"-Tuyết Linh choàng tỉnh, người cô nhễ nhại đầy mồ hôi.

"Em không sao chứ?"-Hàn Phong lo lắng hỏi.

"Em... Em không sao!"-Tuyết Linh nhào vào người Hàn Phong, anh ôm cô vỗ về.

"Em mơ thấy gì à?"

"Ừ!"-mắt Tuyết Linh ngấn nước, cô ngước lên nhìn Hàn Phong-"Em mơ thấy mình bị người ta chĩa súng vào người, anh đỡ đạn cho em."

"Không sao đâu, mơ thôi mà!"-Hàn Phong xoa đầu cô.

"Nhưng lỡ..."-chưa kịp nói hết câu, làn môi của Phong đã gián xuống môi Linh.

Sau một vài giây "ngọt ngào" Phong buông Linh ra, vỗ cho cô ngủ...

Sáng hôm sau...

"Cậu chủ, cậu có khách!"-Alice vẫn từ tốn như mọi khi.

"Mời khách vào!"

Từ ngoài hành lang, một chàng trai khôi ngô tuấn tú chậm rãi bước vào phòng làm việc của Phong.

"Cho hỏi anh là...?"

"À! tôi là anh trai cùng cha khác mẹ của Tuyết Linh, nghe bảo con bé đến đây nên tôi đến để "đưa" con bé về."-Lâm Thạch Minh nói.

"Ra là anh của mèo con, sao trước giờ tôi chưa nghe nói đến anh nhỉ?"

"Không phải lúc nãy tôi..." - Thạch Minh còn chưa nói hết câu, Bảo Ngọc hùng hổ xông vào.

"Anh ta là người xấu, anh còn nói chuyện với anh ta làm gì?"

"Sao cô bé lại nói tôi như vậy?"-Thạch Minh vẫn giữ nguyên sự lãnh đạm.

"Từ lúc Tuyết Linh học cấp hai đến bây giờ, chính anh là người phá hoại cuộc sống của cô ấy. Bây giờ còn có gan đến nhận họ hàng à?"

"Tôi nghĩ có chút hiểu lầm rồi!"-Thạch Minh nói.

"Không có sự hiểu lầm nào đâu, trừ khi anh nói dối."

"Hai người muốn cãi nhau thì ra ngoài đi, đừng ở đây làm phiền Hàn Phong."-Tuyết Linh cầm một tập hồ sơ đi vào.

"Chào em gái! Lâu rồi không gặp."-Thạch Minh nở nụ cười kỳ lạ.

"Anh đến đây làm gì?"-Tuyết Linh lạnh nhạt hỏi.

"Em không định về nhà à?"

"Tôi từ lâu vốn đã là một kẻ lang thang, anh nói "nhà" ở đây là gì?"

"Em không định về với ba à?"

"Không phải đã nói rồi sao, tôi là kẻ lang thang không nhà không người thân. Gia đình hiện tại của tôi chính là những người ở đây. Anh mau về đi!"

Cạch!

Hai cây súng chĩa thẳng vào đầu Thạch Minh.

"Mời anh về cho!"-Bảo Ngọc đuổi thẳng.

"Được thôi!"-Anh ta bỏ về.

........................................

Mọi chuyện vốn đang rối nay lại rối thêm. Tuyết Linh trốn trong phòng không nói chuyện với ai kể cả Hàn Phong.

Sự xuất hiện của Lâm Thạch Minh khiến cho mọi người vô cùng bất ngờ. Vốn dĩ trước giờ Tuyết Linh chưa hề thừa nhận rằng mình có anh trai vậy mà bây giờ lại xuất hiện một kẻ tự nhận là anh cô, còn nói muốn đưa cô về với ba trong khi cô và ba mẹ vốn đã lạc nhau năm năm trời.

Tối đến, Tuyết Linh nhẹ nhàng qua phòng Hàn Phong. Anh đã ngủ rồi...

Cô chậm rãi đến bên giường Hàn Phong, cúi xuống hôn anh.

"Sau này đừng nhớ đến em nữa, được không?"

Cô bật dậy định bỏ đi thì bị một bàn tay giữ lại, kéo cô ngã xuống giường.

"Em nói quên dễ lắm nhỉ?"

"Phong! Buông em ra!"

"Không!"

"Phong!"

"Chưa có sự cho phép của anh, em không được đi đâu hết."

Linh không nói không rằng, đột nhiên hôn Phong. Sau nụ hôn đó, anh ngất đi, cô rời khỏi giường để lại sợi dây chuyền có l*иg một chiếc nhẫn.

...........................................

"Lưu Nguyệt Hoa tôi đến rồi!"-Tuyết Linh liên tục đập cửa nhà Họ Lưu.

Cửa mở ra, người chào đón cô không phải hai mẹ con nhà họ Lưu mà là Thạch Minh.

"Là anh!"

"Chào em gái!"-Anh ta cười đểu.

"Kẻ khốn nạn như anh không xứng đáng làm con nhà họ Lâm!"

"Em cũng đã đến nơi rồi, còn mắng chửi gì nữa? Mau vào trong đi!"

Tuyết Linh đi theo anh ta...

Cô bị giam trong phòng kín đã hơn một ngày. Tới bữa ăn sẽ có người đem cơm đến cho cô ăn, cô muốn thay đồ thì sẽ có người mang đồ đến để cô thay. Cho đến tối ngày thứ ba cô bị giam lỏng...

Thạch Minh bất ngờ xông vào phòng cô kéo cô đi.

"Chuyện gì vậy?"

"Người yêu của em đến rồi!"

Hàn Phong!

Tuyết Linh vội hất tay Thạch Minh ra.

"Nếu em không đi theo anh hắn sẽ bị gϊếŧ!"

"Cùng lắm chúng tôi chết chung!"-Tuyết Linh cứng rắn trả lời.

"Vậy tao gϊếŧ mày bây giờ luôn!"-Thạch Minh nổi điên lên, hắn rút súng bắn Tuyết Linh.

Pằng!

Phát đầu tiên hắn bắn hụt.

Pằng! Pằng! Pằng!

Hắn bắn liên tiếp vào Linh, dù có linh hoạt cỡ nào cô cũng bị bắn trúng, tuy không phải bộ phận nguy hiểm nhưng trong tình thế như thế này thì khá bất lợi cho cô.

"Xem mày còn chạy đi đâu!"

Pằng!

Phát súng này đã bắn trúng đích nhưng người đính đạn không phải Tuyết Linh mà là Hàn Phong.

"Phong! Phong!"-Tuyết Linh gào khóc lên như một đứa trẻ.

Thạch Minh bỗng nhiên cười lên như kẻ dại.

"Hahaha! Hắn chết rồi! Haha!"

Tuyết Linh cầm lấy cây súng trong tay Hàn Phong nhắm vào tứ chi của Thạch Minh mà bắn.

Hắn ngã vật ra sàn, nằm co giật, thì ra trước đó hắn đã uống thuốc độc.

"Hàn Phong! Hàn Phong! Anh mau tỉnh lại đi!"

...........................................................................

"Bác sĩ bảo vết thương chỉ cách tim khoảng hai xen ti mét, xém nữa là nguy hiểm đến tính mạng!"-Nhã Uyên nói cho mọi người đang chờ ở ngoài biết.

"Con bé Tuyết Linh chạy đi đâu rồi?"-Vũ Thiên ngó nghiêng xung quanh.

"Cô ấy đi rồi!"-Thiên Ưng ẳm Bảo Ngọc đi vào.

"Bảo Ngọc bị gì vậy?"-Bạch Nhi lo lắng hỏi.

"Tuyết Linh đánh ngất cô ấy!"

"Vậy con bé đi đâu rồi?"-Mộc Thành bắt đầu cảm thấy bất an.

"Đi rồi! Cô ấy chỉ để lại cho Hàn Phong cái hộp này!"-Thiên Ưng đưa cho Mộc Thành một cái hộp nhỏ bằng gỗ.

Mọi người bỗng nhiên trầm mặc...

...........................................

Sau khi Bảo Ngọc tỉnh dậy, cô nàng khóc nấc lên cả buổi. Rồi mấy hôm sau Hàn Phong tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, Mộc Thành đưa anh cái hộp của Tuyết Linh, anh không xem chỉ để đó.

Vài tháng sau, khi mọi chuyện đã ổn định, Bảo Ngọc trở nên trầm tư hơn. Hàn Phong thì trở lại như trước đấy, lạnh lùng, tàn nhẫn và cực kỳ ghét phụ nữ...

Trái đất tròn, chúng ta nếu có duyên thì sẽ có ngày gặp lại...

Tìm hạnh phúc...