- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nơi Ta Chờ Nhau
- Chương 41: Thằng hàng xóm của cô ấy
Nơi Ta Chờ Nhau
Chương 41: Thằng hàng xóm của cô ấy
- Họp báo ngày mai thế nào? Cần anh đi cùng em không? – Tuấn Phong đưa tay quay chiếc ghế gỗ màu nâu hạt dẻ lại, ngồi xuống, gác tay qua lưng ghế chăm chú nhìn Hải Băng nói.
- Không cần đâu anh, người trả lời phỏng vấn cũng không phải em mà. Hai… ai… - Hải Băng khẽ thở dài một tiếng.
- Đang lo cho cô ấy sao? – Tuấn Phong đưa tay lên chạm nhẹ vào má cô, Hải Băng khẽ gật gật rồi nghiêng đầu đặt má lên bàn tay ấm áp ấy. – Hi vọng mọi chuyện đều suôn sẻ, nếu không em sẽ áy náy đến chết mất. – Hải Băng vừa ngóc được đầu lên giờ lại tiếp tục sụ xuống khuôn mặt đầy một vẻ lo lắng bất an.
- Người yêu của anh rất giỏi, nhưng em cũng chỉ là một cô gái, em không thể giúp tất cả mọi chuyện cho cô ấy được, em làm thế là quá đủ rồi, anh biết những ngày qua dư luận rồi hội đồng quản trị gây sức ép cho em không hề nhỏ đúng không? Đừng cố gồng mình lên chống đỡ nữa, để cô ấy tự bước trên con đường của mình đi. – Phong đặt cằm lên ghế, âu yếm nhìn cô, người anh lo lắng trong lúc này hơn ai hết chính là cô gái bé nhỏ thích lo hết chuyện của cả thiên hạ này.
Hải Băng rưng rưng nước mắt nhìn anh, nghe những lời của anh khiến cô bỗng dưng muốn khóc quá, những ngày qua đúng là cô đã rất áp lực. Chuyện của Liza quá đường đột, gây ảnh hưởng không nhỏ đến Áo cưới thiên đường, nó khiến cô trở tay không kịp. Hội đồng quản trị cả trong và ngoài nước đều thúc ép cô cho họ một lời giải thích thỏa đáng và muốn cô ngay lập tức hủy bỏ hợp đồng với Liza, chuyện táng tận lương tâm, bỏ rơi người khác trong lúc họ gặp nạn như vậy sao cô làm được khi mà cô biết rõ sự tình không như những gì đám người trên mạng xã hội kia đang bàn tán.
- Kem à, em muốn được sạc pin. – Hải Băng mếu máo nhìn anh. Phong liền đứng dậy dang rộng hai cánh tay khẽ mỉm cười để cho cô vùi đầu vào lòng anh.
Cô luôn bé nhỏ trong vòng tay anh, nhưng với anh cô là cả thế giới, ngoài kia bao bộn bề anh đều muốn thay cô gánh vác, anh không chịu được khi thấy cô buồn dù chỉ là một cái nhíu mày hay khuôn mặt nhăn nhó đều khiến anh bận lòng. Cô luôn cảm thấy mình quá được định mệnh ưu ái khi để anh bên cô, người luôn hiểu cô mà chẳng cần cô than thở, có đôi lần cô tự hỏi nếu sau này thật sự không có anh ở bên cô sẽ như thế nào? Lúc nghe được cuộc nói chuyện của anh và ông ngoại cô đã rất sợ hãi, cô đã từng có suy nghĩ ích kỷ muốn anh từ bỏ nhiệm vụ này, cô biết nó rất nguy hiểm, có thể mang anh của cô đi vĩnh viễn, nhưng khi đối mặt với anh, cô không sao nói ra được, cô biết anh yêu nghề, anh tự hào vì nó, có thể anh sẽ vì cô mà từ bỏ, nhưng suốt quãng đời còn lại liệu anh có sống bình thản hay là tự dằn vặt bản thân? Cô không muốn thấy anh như vậy, anh có hoài bão, có lý tưởng, có trách nhiệm, anh luôn giữ đúng lời thề của người cảnh sát nhân dân, vì nhân dân phục vụ đến hơi thở cuối cùng, những đứa trẻ, những người phụ nữ còn đang bặt vô âm tín kia họ cần anh, gia đình họ gửi gắm niềm tin, hi vọng nơi các anh. Dù chưa bao giờ nói, nhưng cô hiểu một điều anh không chỉ là của riêng mình cô vì vậy cô không thể ích kỷ giữ anh cho riêng mình, chỉ ngày ngày thầm cầu mong anh được bình an. Bảy năm qua khi anh thờ ơ lạnh nhạt lúc đó tình cảm chưa nhiều như bây giờ mà đã khiến cô khổ sở trong nhớ nhung chờ đợi ngày trở về lắm rồi, cô không dám nghĩ tiếp nữa, giờ đây mỗi ngày đều được thấy anh, bên cạnh anh nhẹ nhàng và bình yên, như vậy đối với cô đã là quá đủ rồi.
Ngày hôm sau.
Đài truyền hình.
Từ buổi họp báo liền trở thành buổi ghi hình trực tiếp, Liza sẽ trò chuyện face to face cùng người dẫn chương trình, sẽ không có báo đài nào phỏng vấn, cô là muốn trải lòng, giờ đây cô không còn gì phải giấu diếm nữa, không còn gì để mất. Cái cảm giác sợ hãi khi người khác biết về quá khứ dường như đã không còn hiện hữu trong đầu cô ấy nữa. Những hồi ức tồi tệ đã xảy ra cũng đến lúc để cho nó liền sẹo, cuộc đời cô còn dài, còn cả con đường phía trước phải tự mình bước đi, cô không thể cứ mãi chạy trốn, cứ mãi đắm chìm trong đó nữa. Liza hít một hơi thật dài, hôm nay cô sẽ nói hết, xả hết những thứ tủi nhục, dơ bẩn, đáng sợ đã dằn vặt, hành hạ cô bấy lâu nay, sau ngày hôm nay dù không biết kết quả sẽ thế nào nhưng cô sẽ chấp nhận hết. Người ta có thể dè bỉu, xa lánh vì quá khứ của cô, nhưng dù sao đã không thể chết thì cô sẽ sống, ngẩng cao đầu mà sống vì ngoài kia vẫn còn những người chấp nhận và trân trọng cô, cô nợ họ.
Phía sau cánh gà.
- Sao rồi? Ổn chứ? – Hải Băng sốt sắng nhìn Liza.
- Oke, chưa bao giờ ổn hơn. – Liza khẽ cười, nụ cười rất tươi, dường như là muốn cố tình cười để trấn an Hải Băng.
Hải Băng thở phào nhẹ nhõm, người phải đứng ngoài đó không phải cô nhưng chẳng hiểu sao cô còn lo lắng hơn như vậy nữa.
Trước lúc bước ra khỏi cánh gà, Liza dừng lại một chút, nghiêng đầu về phía Anh Minh khẽ nói một câu “cảm ơn” rồi nhanh chóng bước ra. Anh sững người một chút rồi nhanh chóng rời khỏi đó đi về phía dưới khán đài, lúc này có thể anh không thể ở bên cạnh để giúp cô được, nhưng anh sẽ ở dưới kia ủng hộ cô, khích lệ cô giữ đúng lời hứa trong buổi tối hôm qua với cô.
Ánh đèn sáng lóa của sân khấu chiếu thẳng vào nơi Liza và người dẫn chương trình đang ngồi, không phải khen nhưng thật sự hôm nay cô rất đẹp, không áo quần xúng xính, không trang điểm đậm đà như lúc đi sự kiện, chỉ đơn giản một chiếc váy voan hoa màu xanh thiên thanh, dài chạm gối, mái tóc dài xoăn sóng nhẹ nhàng toát lên vẻ giản dị thân thiện vô cùng. Dưới hàng ghế khán giả kia, có người hưởng ứng tán dương, có kẻ ác ý thì dè bỉu nói cô làm màu, khiến những người thân thiết của cô như Hải Băng, Anh Minh hay Simon thấy khó chịu, nhưng dư luận mà, miệng đời mà, đâu thể cấm cản được họ.
Chỉ khi nghe cô kể về quãng thời thơ ấu, cuộc sống hạnh phúc ngắn ngủi, rồi đến tháng ngày như sống trong địa ngục trần gian mà đối với một đứa trẻ mới chín tuổi khi đó phải gánh chịu. Những trận đòn roi, những lần xâm hại của lão bố dượng, rồi phải tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình thắt cổ tự tử vì bất lực, tủi hờn khi không bảo vệ nổi đứa con gái duy nhất của mình… Thì những tiếng ồn ào bàn tán dưới kia mới thật sự im bặt, thay vào đó là tiếng sụt sịt, những dòng nước mắt, có thể là do họ thương hại cô, hoặc cũng có thể là đồng cảm với cô.
Cô Mc đồng hành cùng Liza cảm xúc tuôn trào đến độ không dừng được nước mắt lại. Chính Liza là người đưa khăn giấy cho cô ấy, bản thân cô ấy không ngờ được người đối diện với mình có quá khứ đáng thương như vậy mà giờ lại mạnh mẽ được đến thế.
- Các bạn ạ! Thật không ngờ lại là cô ấy đưa khăn cho tôi lau nước mắt, những gì mà cô ấy trải qua thật sự vượt ra ngoài sức tưởng tượng của tôi, tôi là một người mẹ, cũng có một đứa con gái bằng tuổi cô ấy khi đó, vợ chồng tôi cưng nó muốn chết, bảo bọc cho nó, thương nó còn không hết vậy mà… - Cô Mc lại tiếp tục dưng dưng nước mắt. – Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi lại bị xúc động quá rồi.
Cuộc trò chuyện trở nên cởi mở hơn, sau khi nói được hết những điều tưởng chừng nhưng sẽ bị cô chôn giấu thật kỹ trong lòng và theo cô xuống đáy mồ ấy sẽ không bao giờ dám phơi ra cho người ta thấy thì giờ cô thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Ít nhất cô dám nói, ít nhất cô dám đứng ra phản đối để bảo vệ chính bản thân mình và còn nhiều trẻ em khác cũng có nguy cơ bị bạc đãi, bị xâm hại như cô. Ít nhất thì những người đang bàn tán, đang dè bỉu kia biết được sự thật, cô không mong họ đồng cảm hay đứng về phía mình, chỉ mong họ suy ngẫm và bớt làm tổn thương người khác vì những lời dèm pha vô thưởng vô phạt đó của mình. Và hi vọng qua câu chuyện đời cô những người đã và đang từng bị hại có thế dũng cảm đứng lên tố giác kẻ xấu và mạnh mẽ vượt qua quá khứ để bước tiếp trên con đường phía trước của đời mình.
- Trước khi kết thúc cuộc trò chuyện thì không biết tôi có thể hỏi một câu mang chút tính chất riêng tư không ạ? Liza không thấy phiền chứ? – Cô Mc tươi cười nhìn cô chờ đợi, đám Hải Băng dưới kia cũng đứng ngồi không yên, thấp thỏm lo lắng không biết cô ta sẽ hỏi gì.
Liza sau chút bất ngờ liền mỉm cười đồng ý. Giờ với cô không còn câu hỏi nào gọi là khó trả lời nữa rồi.
- Vậy tôi không khách sáo nhé! – Cô Mc cười tít mắt, cô ta và cô gái vừa nước mắt nước mũi tèm nhem khi nãy dường như là hai con người hoàn toàn khác nhau vậy.
- Liza xinh đẹp và nổi tiếng như vậy chắc xung quanh không thiếu các anh chàng điều kiện tốt theo đuổi chứ?
- Người theo đuổi? – Liza khẽ cười. – Có, đương nhiên có, đại gia có, thiếu gia có, nhưng những thứ họ mong muốn ở tôi không phải thứ tôi mong muốn ở họ, vì vậy trước giờ đều là chưa từng qua lại hay có mối quan hệ tình cảm nào liên quan đến đàn ông ngoài công việc cả.
- Không biết thứ mà họ không đáp ứng được cô là gì? Theo như Liza vừa chia sẻ thì họ đều là đại gia, thiếu gia, có cái gì mà họ không thể đáp ứng được cô?
- Đúng, họ có tiền, họ giàu có, kim cương, đá quý, hàng hiệu họ có thể cho tôi tất cả những thứ xa hoa nhất, kể cả ô tô, nhà lầu… Nhưng những cái đó bản thân tôi có thể tự nỗ lực kiếm ra được, vậy sao tôi cần dựa dẫm, phụ thuộc vào họ? Thanh xuân của một người phụ nữ liệu được mấy năm? Hào quang của ngành mẫu có thể giữ mãi được không? Có ai trả lời được không ạ? – Liza quay về phía dưới khán đài hỏi lớn, như đang muốn hỏi những khán giả hiếu kì bên dưới kia.
- Thứ tôi cần là một người tôi có thể dựa giẫm, lúc đau khổ nhất anh ta ở bên tôi, lúc tôi không có gì trong tay anh ta vẫn ở bên cạnh tôi, lúc tôi già, tôi xấu, tôi không tỏa sáng nữa anh ấy vẫn ở bên tôi, chấp nhận tôi. Có người phụ nữ nào đang có mặt trong trường quay ngày hôm nay không mong muốn điều như tôi mong muốn không ạ?
Phía dưới kia có một cánh tay dơ lên, một người phụ nữ trung niên, tóc đã điểm bạc, mọi người đều dồn ánh mắt vào bà ấy, bàn tán, xôn xao.
- Cô gái à? Cô đã bao giờ đọc truyện ngôn tình chưa? Người đàn ông như thế hiện chỉ còn tồn tại trong tiểu thuyết thôi, nhưng tin tôi đi, nhìn bà già này này, bốn mươi năm trước tôi cũng xinh đẹp như cô, như mấy cô ở đây, cũng có cả tá đàn ông theo đuổi, lời ong tiếng ve ngọt ngào, nhưng đến khi tôi sa sút, duy nhất chỉ có một người đàn ông trong tay không có gì ngoài con xe đạp cà tàng đưa tay cho tôi nắm. Người mà trước đó luôn lảng vảng quanh tôi nhưng chẳng may may vướng vào mắt tôi lấy một lần. Giờ đây ông ấy vẫn ở bên tôi, dù chúng tôi cháu ngoại cháu nội đầy đủ cả rồi. Mỗi tối trước khi đi ngủ và khi thức dậy ông ấy đều hôn lên trán tôi và nói “anh vẫn ở đây”. Mạnh mẽ lắm cô gái, cô sẽ tìm được người đàn ông của riêng mình. – Ánh mắt bà lấp lánh mỉm cười khích lệ cô, cô khẽ cảm ơn bà, tiếng vỗ tay dần dần, cảm giác có người ủng hộ thật sự rất hạnh phúc, đối với cô như thế là đủ.
- Thật là tiếc quá, hi vọng Liza của chúng ta sẽ sớm tìm được người đàn ông mà cô ấy mong ước.
- Tôi đã tìm thấy anh ấy rồi. – Liza mỉm cười rạng rỡ nhìn xuống phía dưới khán giả, cả Mc và mọi người đều ngạc nhiên và tò mò về người đàn ông đó.
Trong khi đó Hải Băng và Simon đang nháy mắt với nhau và đều cùng nhìn về một người chắc mẩm mười mươi chính là người đàn ông Liza muốn nhắc tới. Anh đứng đó, lặng người nhìn cô, khoảng cách giữa hai người khá xa, không biết cô có cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn mình không nữa.
- Thật ra thì chúng tôi đã biết nhau từ rất lâu rồi. Anh ấy từng là hàng xóm của chủ nhà nơi mẹ tôi từng giúp việc trước khi bà tái giá, tôi từng có thời gian ở nhà đó cùng mẹ, anh ấy lớn hơn tôi chừng năm, sáu tuổi, là người ấm áp, dễ gần, anh ấy hay chơi cùng hai cô con gái nhà chủ của tôi, ba người họ rất thân. Anh ấy thườnn hay cõng cô em út nhà đó, tôi cũnng từng được anh ấy cõng một lần. Trước đó tôi luôn mặc cảm bản thân là con người làm không xứng chơi cùng họ nên thường chỉ dám đứng từ xa nhìn họ cùng nhau vui đùa. Có một lần quả cầu của cô gái út bị mắc lên cây, không sao làm nó rơi xuống được nó khóc dữ lắm, tôi liền trèo lên lấy cho nó, hồi đó tôi trèo cây giỏi lắm, thoắt cái đã lên tít trên rồi, nhưng đen đủi thế nào khi xuống váy mắc vào cành bên cạnh khiến tôi mất thăng bằng ngã từ trên cây xuống, đầu đập vào sỏi chảy máu, mấy đứa sợ chết khϊếp lại càng khóc to hơn.
Liza kể lại:
“Này này, em ơi! Em... – Thằng bé nhà hàng xóm vừa đi học về đến cổng thấy mấy đứa con gái nhà bên đang khóc om xòm thì liền quẳng cặp sách qua hàng rào vào sân rồi chạy biến sang đó. Trước mặt nó là con bé em út đang khóc đến tái cả mặt, khàn cả tiếng dưới đất là một con bé còm nhom nằm co quắp, trên trán máu me toe toét, thằng bé liền nâng nó dậy mà ra sức gọi.
- Em lên thiên đường rồi à? Em sắp được gặp bố rồi. Anh là thiên thần bố bảo xuống đón em đúng không? -Con bé đó mơ màng, miệng không thôi lẩm bẩm rằng nó được lên thiên đường gặp bố nó, trong cơn mơ màng nó nhìn thấy thiên thần, nó ngộ nhận thằng bé hàng xóm đó là thiên thần.
Chỉ đến khi thằng bé cõng nó trên lưng trên đường tới trạm xá gần nhất chẳng may trẹo chân khụy xuống, thật may nó vẫn giữ được con bé còm nhom ấy trên lưng không đánh rơi xuống đất, mặc cho cổ chân đau điếng nó vẫn nén đau cố lết từng bước tập tễnh tiến về phía trước, nhưng vì cú trẹo chân ấy mà con bé chẳng may cắn vào lưỡi đau điếng, nó tỉnh táo hẳn, ngơ ngác ngó nghiêng ngay trên lưng thằng hàng xóm trong khi thằng bé đang gắng sức lê lết bước đi.
- Ngồi im đi nào, em cứ ngoáy như con đông tây thế anh không đi được.
- Anh ở đâu ra thế? Bỏ em xuống, bỏ em xuống. – Vừa nói con bé vừa giãy giụa trườn xuống khỏi lưng thằng bé hàng xóm.
- Gì đấy, còn một đoạn nữa là tới trạm xá rồi. – Thằng bé khom lưng, một tay chống gối, một tay chỉ về phía cái nóc của trạm xá ở tít tít xa đằng kia thở hổn hển, con bé hướng mắt tnhìn theo lắc lắc đầu.
- Không đi, nhà em không có tiền đi bệnh viện đâu. Không đi. – Mặt nó nhăn nhó, ngúng ngẩy lùi lại.
- Chảy máu đầu kìa, không đi để ngta xử lý vết thương là bị chết đấy. – Thằng nhóc bất lực thều thào.
- Chết cũng được, chết rồi được lên thiên đàng, bố em đang ở trên đó, chắc chắn trên đó rất tốt nên bố mới không trở về nữa. Ở đây không ai chơi với em cả, mẹ cũng bận, ai cũng bận hết. – Mắt con bé lấp lánh ngước lên trời rồi lại nhanh chóng sụ mặt nhìn xuống chân trực khóc.
- Ngoan, đi trạm y tế rồi anh sẽ chơi với em được không?
- Thật không? – Nghe thằng bé nói vậy mắt con bé sáng lên chờ đợi, thằng bé cười toe, nhanh chóng gật đầu. Nụ cười đẹp nhất, ấm áp nhất mà con bé còm nhom từng thấy.”
- Thật tuyệt vời, rồi sau đó thì sao? Hai người vẫn liên lạc với nhau chứ? – Liza kết thúc câu chuyện, cô Mc liền hỏi.
- Sau đó tôi không còn gặp anh ấy nữa, nghe hai đứa con gái nhà chủ nói với nhau là anh ấy nghỉ hè và được gia đình đưa đi tham gia học kì quân đội, lúc đó tôi không hiểu học kỳ quân đội là gì, cũng không biết chỗ đó ở đâu chỉ biết là anh ấy đi rất xa rồi, cảm giác rất buồn, rất buồn. Một thời gian sau thì chúng tôi rời đi, mẹ tái hôn. Từ đó tôi chưa từng gặp lại anh ấy cho tới gần đây tôi mới phát hiện ra thông tin của anh ấy... – Liza khẽ cười, có chút gì đó tiếc nuối.
- Cô sẽ gặp anh ấy chứ? Sẽ nói cho anh ấy biết về tình cảm của mình chứ? Nếu gặp lại anh ấy sau một thời gian dài như vậy cô dự tính điều đầu tiên sẽ nói gì với anh ấy? – Quá phấn khích cô Mc liên tục hỏi dồn.
- Có thể sau cuộc trò chuyện hôm nay tôi sẽ gặp anh ấy, điều đầu tiên tôi sẽ hỏi anh ấy… - Liza ngập ngừng một chút. - Hỏi anh ấy có chấp nhận cô gái có quá khứ như tôi hay không? Dù kết quả thế nào tôi cũng sẽ chấp nhận.
Nhìn nụ cười rạng rỡ đầy hi vọng của cô ấy, Anh Minh không khỏi chạnh lòng. Trong lòng anh lúc này có chút gì đó khó tả, cảm giác như vừa bị ai đó lấy đi thứ quan trọng của mình, cái cảm giác mất mát lại một lần nữa bủa vây lấy người đàn ông ấy, anh lặng lẽ rời đi. Hải Băng đứng đó, khẽ thở dài, cô chứng kiến mọi thứ anh làm vì cô ấy, nhưng hình như cô ấy đã không biết điều đó. Những lời cô ấy nói không biết là vô tình hay cố ý đã làm tổn thương một người thật lòng yêu cô.
***
Trời chiều buông xuống, ánh nắng cuối cùng còn sót lại hắt hiu soi lên những tấm bia mộ trong nghĩa trang tạo nên một thứ ánh sáng vàng vọt lại càng khiến cho cảnh sắc nơi đây đìu hiu cô quạnh hơn.
Đứng trước tấm bia mộ lạnh lẽo, đặt một bông cúc trắng trước di ảnh cô gái trẻ đang mỉm cười. Anh khẽ đưa tay lau đi lớp bụi thời gian phủ mờ trên gương mặt rạng rỡ ấy, khuôn mặt anh lúc nầy trở nên trầm tư, đầy vẻ u buồn, hẳn trong lòng mang nhiều tâm sự.
- Xin lỗi khoảng thời gian gần đây đã không đến trò chuyện với em. – Anh khẽ cười một cách khổ sở, đăm chiêu nhìn vào đôi mắt không bao giờ chớp ấy. Anh có thể nói với cô ấy rằng mình đã quên mất mối tình đơn phương dành cho cô hàng xóm nhỏ ngày đó vì đã lỡ yêu một cô gái khác ư? Nhưng đó là sự thật, là khoảng thời gian vừa qua ở bên cô gái ấy anh đã vô tình quên mất nỗi đau và tình yêu mình từng dành cho cô gái trong nấm mồ kia.
Lại là anh tiếp tục đơn phương, năm đó là anh theo đuổi cô ấy nhưng cô ấy lại chỉ coi anh như anh trai, anh cũng chưa từng nói ra tình cảm của mình. Khi cô ấy chết, anh từng hối hận tự dằn vặt bản thân nếu như anh nói biết đâu cô đã không gặp chàng trai đó, không đơn phương yêu anh ta, không khổ sở, cô cũng sẽ không chết.
Lại một cô gái nữa rời bỏ anh, nực cười. Giờ anh còn nhiệm vụ phải hoàn thành, không biết sau này sẽ thế nào, sống chết ra sao, chẳng thể cho cô ấy được điều cô ấy mong muốn, và cô ấy cũng có người trong lòng, anh lại thua sao? Nhưng lấy gì để chắc chắn anh ta sẽ đối xử tốt với cô ấy, lấy gì để đảm bảo anh ta sẽ chấp nhận cô ấy? Lấy gì để đảm bảo anh ta sẽ không làm tổn thương cô ấy? Lấy gì để đảm bảo… Anh không muốn nhìn thấy cô ấy có kết cục như Ánh Lệ.
Suy nghĩ đó dường như khiến anh bừng tỉnh. Anh vội vàng đứng dậy nhìn cô gái trên tấm bia một cái đầy trìu mến rồi nhanh chóng rời đi. Một cơn gió nhẹ thổi qua, dường như khuôn mặt trong tấm ảnh kia có đôi phần rạng rỡ hơn. Có lẽ cô ấy đang mỉm cười vì cuối cùng anh đã nhận ra điều mình nên làm, cuối cùng anh cũng có thể buông bỏ được quá khứ để tìm được một người xứng đáng với mình.
Khi anh tới được đó đã không còn ai, sờ tới điện thoại thì cả đống cuộc gọi nhỡ toàn là Liza và Hải Băng gọi, khi gọi lại cho cô ấy máy liền thuê bao.
Anh liền vội vàng rời đi khi nhận cuộc gọi của Simon vừa gọi tới, anh ta nói với anh khi chương trình kết thúc Liza không thấy anh nên đã đi tìm và giờ không ai thấy cô ấy đâu.
Màn đêm buông xuống, vẫn không có kết quả, không ai tìm được cô ấy. Cả đám chán nản trở về đợi tin từ Tuấn Phong.
- Cô ấy sẽ không sao đâu. Người của tôi đã đi tìm rồi, có kết quả sẽ báo với anh. – Tuấn Phong vỗ vào vai Anh Minh tỏ vẻ an ủi rồi nói Hải Băng cùng anh trở về.
Mọi người đã rời đi, chỉ còn lại mình anh ngồi đó. Anh tự trách bản thân đã không ở bên cạnh cô đến phút cuối cùng, nếu như cô không may gặp phải tên bố dượng cầm thú đó thì sao? Hoặc nếu cô gặp tên kia mà bị hắn từ chối thì sao? Cô sẽ thế nào?
Anh Minh điên cuồng tìm đến những nơi anh nghĩ cô có thể ở đó, nơi lần đầu tiên anh gặp cô bị đánh, rồi trung tâm thương mại lần trước cũnng đều không thấy dấu vết gì của cô.
Thất thểu lê đôi chân về nhà một cách đầy nặng nhọc, chợt sững người lại, trước cửa nhà anh là cái gì kia? Cô gái trong chiếc váy hoa mà xanh thiên thanh ấy anh quen mà, cô gái anh đang điên cuồng tìm kiếm đây mà, cô ấy đang ngồi thu lu trước cửa nhà anh đây không phải sao? Như người chết đuối vớ được cọc khô anh liền rảo bước tiến tới phía cô, thấy có tiếng bước chân cô liên giật mình ngóc đầu lên, rồi đứng phắt dậy trước mặt anh, cô cứ như thế đứng nhìn anh tiến tới, cơ thể bắt đầu run lên:
- Em đã đi đâu vậy?
- Hức, hức… Anh cũng bỏ rơi em mà đi. Anh không nghe điện thoại… Em đã đi tìm anh… Cô ấy bắt đầu khóc nấc lên, Anh Minh sững người. Lúng túng không biết làm gì? Chân tay trở nên thừa thãi, cổ họng như bị ai giữ lấy không nói được lời nào cgỉ biết trân mắt nhìn cô.
- Hồi đó anh hứa nếu em đi khâu vết thương anh sẽ chơi với em, rồi anh cũng biến mất. Hôm qua anh hứa sẽ ở dưới ủng hộ em, chờ em rồi anh cũng biến mất, anh cũng giống bố mẹ, cũng ghét em, cũng bỏ rơi em. Không ai cần em hết. Anh lừa em, em đã tin anh, anh lừa em… - Cô cứ thế vừa khóc vừa liên tục đánh vào người anh, anh không tránh né, cứ đứng im lặng như vậy để cô thỏa sức nhiếc móc, chỉ đến khi cô không nói lên lời nữa, chỉ còn tiếng khóc và tiếng nấc lên từng hồi anh mới lên tiếng:
- Anh sai rồi, anh không nên rời đi, anh xin lỗi, anh không có bỏ rơi em. Đừng khóc nữa, em từng hứa với anh không khóc nữa mà. Ngoan. Anh ở đây rồi. – Anh ôm chặt lấy cô, cắn chặt môi, ngửa mặt lên trời để ngăn nước mắt không rơi xuống, hai tay lại càng siết chặt thân hình bé nhỏ của cô hơn.
Đến giờ anh mới biết thằng nhóc trong câu chuyện của cô chính là mình. Anh không thể ngờ cô chính là đứa bé gái còi dí còi dị hồi đó. Anh không nhớ ra cô cũng là điều dễ hiểu vì hồi đó anh cưng Ánh Lệ muốn chết mà, đến ngay cả Anh Phương cũng còn tị nạnh vì điều đó. Bản thân cô khi gặp lại anh cũng đâu phải là vừa nhìn đã nhận ra. Anh không búng ra sữa như thằng bé hồi đó, anh trưởng thành và đàn ông hơn nhiều, chỉ sau vụ đυ.ng độ với Nattalia ở trung tâm thương mại hôm đó và được Anh Phương nhắc đến thì cô mới biết anh chính là thằng nhóc đó. Thì ra họ vẫn luôn là hàng xóm của nhau cho đến khi gia đình Anh Phương chuyển sang Úc định cư sau cái chết của Ánh Lệ.
Sau khi khóc lóc làm loạn một trận banh trời giờ thì cô đã ngoan ngoãn nằm ngủ ngoan như một con cún con trong vòng tay của anh. Anh cứ im lặng như thế mà ngắm nhìn cô ngủ, thật bình yên, không biết đã bao lâu rồi cô mới lại có một giấc ngủ yên bình như vậy, ngày hôm nay đã quá dài đối với cả hai rồi.
Nhận được tin nhắn báo tin của Anh Minh, Hải Băng thở phào nhẹ nhõm. Chương trình hôm nay gọi là thành công tốt đẹp mang lại hiệu ứng rất tốt vừa hay dập tắt được tin đồn lấy lại được hình ảnh cho cả Áo cưới thiên đường và cái nhìn thiện cảm của mọi người với Liza nhưng chuyện vừa rồi xảy ra cũng khiến Hải Băng có chút bận lòng. Giờ thì tốt rồi. Coi như là đại kết cục mỹ mãn.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nơi Ta Chờ Nhau
- Chương 41: Thằng hàng xóm của cô ấy