Chương 13: Điềm rủi
Part 13: Điềm rủi...
Nghe xong bài hát, một giọt lệ rơi trên khoá mi Diệu Phương. Đây là bài hát Người Yêu Cũ. Có vẻ giống tình cảnh của cô và anh bây giờ…
Một bàn tay đặt lên vai cô, khẽ lay:
-Diệu Phương, em sao vậy?
Một giọng nói nhẹ nhàng chứa đầy ấm áp vang lên. Anh ta có dáng vẻ nhu mì, thân hình điển trai và ánh mắt đầy yêu thương…
Gỡ tay nghe ra, Diệu Phương quay ra đành sau.
-À, Bá Thông, anh sao lại vào đây?
Đây là phòng làm việc của bộ phận điều chỉnh âm thanh, La Bá Thông là giám đốc, tại sao anh ta lại đến đây?
-Anh tìm em!-Giọng nói đầy dứt khoát.
-Chuyện gì mà để cho tổng giám đốc đích thân tìm kiếm một nhân viên nhỏ ở phòng điều chỉnh âm thanh!-Diệu Phương trêu.
-Sao em không cùng đồng nghiệp ăn trưa?-Bá Thông hỏi.
-Em đang nghe nhạc!-Diệu Phương chỉ vào tay nghe.
-Nghe bài gì mà đến nổi rơi nước mắt vậy?-Bá Thông hỏi.
-Không, vì bài hát cảm động thôi!-Diệu Phương cười để che giọt nước mắt trên mi.
Bá Thông nhìn qua màng hình máy tính. Là bài Người Yêu Cũ sao? Cô đang nhớ người yêu cũ? Và người yêu cũ của cô chỉ có một người.
-Em tốt nghiệp trường Đại học Quốc tế khoa Quản lí mà lại ở đây làm điều chỉnh âm thanh.-Bá Thông lãng sang chuyện khác.-Thiệt cho em quá!
-Không đâu ạ!-Diệu Phương mỉm cười.-Công việc này rất tốt!
-Đi ăn trưa với anh được không?-Bá Thông cười hỏi.
-Em...-Diệu Phương lúc đầu định từ chối nhưng nghĩ lại cô đã rất nhiều lần từ chối anh ta, huống hồ chỉ là bữa ăn trưa.-Cũng được!
-Chúng ta ra ngoài ăn nhé!-Bá Thông nói.
Cô khẽ gật đầu. Cùng Bá Thông bước ra ngoài, cô bước lên chiếc xe bốn bánh khá bình thường của anh ta.
Bá Thông mở cửa cho Diệu Phương bước vào rồi anh ta vào chỗ gần Diệu Phương cũng là chỗ lái xe.
Những hành động này không thoát ra khỏi cặp mắt của một người. Là Khắc Huy, anh nhìn thấy, thì ra Diệu Phương và Bá Thông là thật! Nhưng tại sao Hạ Lâm lại nói với anh là cô đã khóc rất nhiều khi anh đi. Chuyện của ngày xưa, xem ra không đơn giản…
***
Khắc Huy nhanh chống lái xe về Royal, là một toà nhà cao tầng. Khi anh bước vào, mọi nhân viên đều tỏ ra kính trọng tuyệt đối. Anh đi thẳng lên tầng cao nhất bằng thang máy. Anh ngồi lên chiếc ghế có quyền hành cao nhất Royal. Gọi điện cho thư ký yêu cầu một ly café. Vài phút sau, Bảo Anh bước vào phòng với ly café khói nghi ngút.
-Café thưa Âu tổng!
-Phú Nhuận thế nào rồi?-Khắc Huy nhìn chăm chăm vào văn thư.
-Đang tiến hành thưa Âu tổng!-Bảo Anh trả lời có phần cung kính.
Thật ra ai ai cũng rất kính trọng và khâm phục Khắc Huy, anh tiếp nhận Tập đoàn khi đang rơi vào tình trạng sa sút nghiêm trọng nhưng chỉ sau một tuần ngắn ngủi Khắc Huy đã giải quyết mọi vấn đề, chẳng những thế Tập đoàn đang phát triển rất tốt...
-Nhanh nhất có thể cho tôi!-Khắc Huy nói.
-Vâng!-Bảo Anh cúi đầu.
-Kho hàng bên Anh Tuấn Anh phụ trách có vấn đề!-Khắc Huy nói.-Kho hàng bên Anh có chút phiền phức, một số cổ đông của Tập đoàn Royal tạo phản!
-Vậy có cần tôi qua bên đó giúp Tuấn Anh?-Bảo Anh nghe tin xấu về Tuấn Anh thì ánh mắt lo lắng.
-Không cần!-Khắc Huy dứt khoác.-Tất cả đều dựa vào khả năng của Tuấn Anh. Huống hồ kho hàng lần này khá quan trọng, quyết định quyền làm chủ của ai ở Royal tại Anh!
Dừng lại một chút, Khắc Huy nói tiếp…
-Tôi chỉ báo thế cho cậu vì vậy trong thời gian này có thế Tuấn Anh không liên lạc được với cậu, cậu cũng đừng chủ động gọi cho cậu ấy!
-Vâng, tôi biết!-Bảo Anh nói là nói thế nhưng đáy mắt loé lên tia buồn.
-Cậu đừng lo, tất cả vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát!-Khắc Huy nói vẻ như an ủi.
-Tôi xin phép ra ngoài!-Bảo Anh nói rồi bước ra vào lại phòng thư ký.
Bảo Anh nhìn vào màng hình điện thoại, một số điện thoại được lưu là “My Husband”, nhìn nhưng không dám gọi. Bảo Anh thở dài rồi đặt điện thoại lên bàn, nơi có tấm ảnh Tuấn Anh và Bảo chụp hình rất hạnh phúc. Một cơn choáng váng tới, Bảo Anh đưa tay chống vào bàn vô tình làm rơi tấm ảnh đó, kính vỡ nát, chỉ còn tấm hình và nụ cười của hai người…
Bảo Anh hốt hoảng nhặt lên thì thuỷ tinh cứa thẳng vào tay để lại vết máu. Tuấn Anh… anh có xảy ra chuyện gì không? Bảo Anh chợt cảm thấy rất tồi tệ, ngồi lên ghế, tay chống vào bàn…