Định Mệnh Nhóc Là Của Anh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một nỗi đau cho mối tình đầu kéo dài từ quá khứ đến hiện tại và có thể tiếp diễn ở tương lai! Một người con gái vốn tinh nghịch, đáng yêu… Một người con trai vốn ôn nhu, thoải mái… Vậy mà năm năm sau  …
Xem Thêm

Chương 12: Người yêu cũ


Chiều, Khắc Huy và Bảo Anh đưa Tuấn Anh ra sân bay. Khắc Huy ghé vào tai Tuấn Anh nói nhỏ:

-Cẩn thận! Có gì nhớ báo cho chúng tôi!

-Được!-Tuấn Anh vỗ vai anh.

Quay qua nhìn Bảo Anh, Tuấn Anh có chút tiếc nuối:

-Bảo bối của anh ngoan ở nhà chờ anh!

-Nhất định thế!-Bảo Anh ôm Tuấn Anh.

Một nụ hôn nhẹ lướt qua môi nhau… Tuấn Anh bước vào trong… Bóng lưng cao lớn dần biến mất…

-Khắc Huy, kho hàng ở Anh có trục trặc gì sao?-Bảo Anh hỏi.

Bảo Anh cũng là một cổ đông ở Royal, hiện làm thư kí của Khắc Huy.

-Cũng không hẳng, chỉ là kiểm hàng thôi!-Khắc Huy nói.-Nhưng Tập đoàn Royal ở bên ấy cũng đang có chút vấn đề!

Bảo Anh khẽ gật đầu.

-Công ty Phú Nhuận, cậu biết chứ?-Khắc Huy hỏi.

-Tất nhiên! Đó cũng là một công ty khá lớn, gần bằng ngang hàng với Công ty Tấn Hưng mà Dương Thắng quản lí nhưng thuộc lĩnh vực sân khấu điện ảnh và thời trang!-Bảo Anh nói.

Royal thâu tóm các công ty nhỏ hơn và biến nó thành công ty con của Royal. Dương Thắng quản lí Công ty Tấn Hưng cũng là Giám đốc Tài Chính ở Royal, Gia Minh quản lí Công ty Hưng Phúc cũng là Giám đốc Marketing ở Royal, đây là hai công ty chi nhánh đem về lợi nhuận cao cho Royal.

-Tìm cách thâu tóm!-Khắc Huy nói giọng đều đều.

-Sao cơ?-Bảo Anh ngạc nhiên.-Nhưng Phú Nhuận chủ yếu hoạt động lĩnh vực sân khấu điện ảnh và thời trang. Nếu thâu tóm Phú Nhuận chúng ta sẽ không có lợi nhiều.

Royal có sức ảnh hưởng hầu hết cả nước, kinh doanh hâu hết các lĩnh vực như ngân hàng, khách sạn nhà hàng, trung tâm thương mại, du lịch, các mặt hàng khác nhau, ngoài ra có kinh doanh chứng khoáng, nhưng chưa bước chân vào sân khấu điện ảnh và thời trang. Nếu thâu tóm Phú Nhuận rõ là không có lợi.

-Royal sẽ bước chân qua bất động sản!-Khắc Huy nói.-Cậu chỉ cần giúp tôi tìm tài liệu có liên quan đến Phú Nhuận!

-Nhưng…

-Theo cậu Royal không có khả năng thâu tóm Phú Nhuận?-Khắc Huy nhíu mày nhìn chăm chăm người đối diện.

-Không phải, ý tôi…-Bảo Anh nói.-Vâng thưa Âu tổng, tôi tin cậu làm gì cũng có mục đích.

-Bây giờ tôi đưa cậu về Royal!-Khắc Huy nói rồi bước vào xe, chiếc BWM mới toanh.

Khắc Huy đưa Bảo Anh về Royal rồi quay xe lại. Anh đi tìm cái địa chỉ mà thám tử tư tìm cho anh. Anh phải xuống xe đi bộ vào vì hẻm hơn nhỏ, nhìn từ ngoài là một phòng trọ bình dân… Bỗng nhiên cửa phòng trọ mở…

-Khắc Huy, sao anh đi lạc ở đây?

Là Hạ Lâm, Hạ Lâm ở cùng phòng trọ với Diệu Phương.

-Hạ Lâm, sao em…?-Khắc Huy khá bất ngờ nên khẽ nhíu mày.

-Em ở phòng trọ này cùng Diệu Phương!-Hạ Lâm nói.-Diệu Phương đi làm rồi!

-Vậy sao em còn ở đây?-Khắc Huy nói.

-Em không có trốn đâu nha!-Hạ Lâm nói.-Em nhận mẫu thiết kế ở nhà nên làm việc ở nhà luôn! Sao anh ở đây?

-Anh…-Khắc Huy khẽ bối rối.-Anh không có bổn phận trả lời câu hỏi của em! Anh có việc, anh đi đây!

Khắc Huy nhanh chống bước đi, nhưng bị câu nói của Hạ Lâm làm dừng lại…

-Em không biết anh và Diệu Phương đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi anh đi cô ấy đã khóc rất nhiều!

Bước chân của anh có chút dừng lại nhưng rồi cũng bước ra xe. Vào trong xe, tâm trạng của anh càng tệ. Anh láy xe đến Công ty Phú Nhuận, đừng xe ở một góc khuất, chăm chú nhìn vào Công ty.

Trong công ty Phú Nhuận, Diệu Phương đang chăm chú chỉnh sửa âm thanh cho một bài hát, vô tình nghe một bài hát buồn…

Cuộc sống đâu lường trước điều gì..

Tình yêu có thể đến rồi đi..

Bàn tay dẫu đang nắm thật chặt mà.. Vẫn lạc nhau…

Còn nhớ trong ngày nắng nhạt nhòa..

Mình quay lưng về phía người kia..

Rồi bước đi và chẳng nhìn lại.. dù một lần…

Kể từ ngày đó hai ta chẳng thấy nhau..

Anh sống ra sao yêu người thế nào..

Ở nơi xa lạ nhiều lần nghĩ đến anh..

Rồi hỏi đêm đen làm sao em quên…

Nhiều năm tháng em trở lại lối xưa..

Anh có biết không trong anh vẫn rung động..

Cảm giác quay về nhưng giờ anh với em chỉ là người yêu cũ…

Chuyện cũ nhưng em thấy thật gần..

Ngày ấy chưa cầm tay một lần..

Hạnh phúc đơn giản lắm chỉ là khi được nhìn anh vui…

Những phút giây chạy đi vội vàng..

Và ngày mình xa nhau cũng đến..

Rồi từng nhớ nhung làm anh muộn phiền nên đã đổi thay…anh đã đổi thay?!



Ký ức vẫn còn nhưng giờ anh với em chỉ là.... Người yêu cũ…!!!

Thêm Bình Luận