Chương 20: Phép màu của những cánh bồ công anh
Tôi luôn tự hỏi, tại sao bà phù thủy trong truyện cổ tích lại không dùng chính thứ phép thuật đã biến cô gái nghèo trở nên xinh đẹp cho chính bản thân mình? Có phải vì bà biết rằng, phép màu cũng chỉ là một thứ rất mong manh. Phép màu biến lọ lem trở nên long lanh, biến mọi chuyện tồi tệ trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng rồi khi chuông đồng hồ điểm 12 tiếng thì mọi thứ cũng sẽ mau chóng biến mất. Rốt cục dù có vui vẻ hay xinh đẹp thì cô gái nghèo cũng trở lại với bộ dạng rách rưới của mình. Tóm lại, bà phù thủy không dùng phép thuật cho bản thân mình vì bà biết rằng mọi thứ sẽ tan sạch khi phép thuật được hóa giải…
.
.
Có phải những ngày tháng vừa trôi qua cũng chỉ là một phép màu? Anh cũng chỉ như một thứ mà phép màu vô hình phù phiếm đó mang lại. Còn em là con bé ngốc cứ ấu trĩ đi tin vào những điều viển vông ấy. Cho đến khi Bảo Khánh trở về, phép màu ấy tan biến…
Giống như đứa trẻ con chơi trò thổi bong bóng xà phòng, chúng thổi những quả bong bóng, chúng nghĩ những vân màu sặc sỡ giống như vết dầu loang trên bong bóng là phép màu rồi chạy theo để được chạm vào những quả bong bóng ấy. Nhưng khi những bàn tay bé nhỏ mới chỉ vừa kịp đưa ra thì bong bóng đã vỡ.
Bong bóng vỡ, chúng ngã nhào. Bong bóng vỡ đồng nghĩa với việc thứ phép màu lung linh huyền ảo ấy cũng biến mất, thứ còn đọng lại sẽ chỉ là cảm giác đau sau khi bị ngã…
Vui thật đấy!
…
Tôi ngồi dậy, nheo nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ quả lắc hình con cú treo trên tường. Trời tháng 12 lạnh hơn bao giờ hết, tôi lại nằm xuống, cuộn tròn lại trong chiếc chăn ấm áp của mình. Hôm nay là ngày thứ 3 tôi nghỉ học. Cũng do tôi đi mưa nên mới bị sốt. Hôm ấy ở nhà Anh Quân tôi cứ thế mà đi, không ô dù, không gì hết, cứ như vậy mà đi bộ về. Tôi cũng không nhớ hôm đó tôi đã đi qua bao nhiêu dãy phố để về được đến nhà, tôi chỉ nhớ rằng trời lại mưa còn tôi thì cứ đi một cách rất thong thả. Người đi trên đường thì chỉ mau mau chóng chóng được trở về nhà hay chí ít là cũng dừng lại tìm cho mình một chỗ trú, chính vì vậy nên khi nhìn thấy một con bé chẳng có vẻ gì là lo sợ cơn mưa kia ập xuống mà cứ đi rất bình tĩnh thì không khỏi ngạc nhiên. Họ nhìn tôi như thể tôi vừa mới bước xuống từ một chiếc đĩa bay vậy. Về tới nhà, tôi ướt nhẹp. Chẳng cần nói chắc ai cũng biết mẹ tôi kêu la đến mức nào. Tôi nghe mẹ mắng thì chỉ cười hì hì xí xóa, biện minh rằng đợi trời mưa, thấy mưa ngớt lại tưởng nó tạnh nên mới đánh bạo đi bộ về, ai ngờ đang đi thì nó lại mưa, không kịp tìm chỗ trú nên ướt hết sạch. Tôi cũng chỉ kịp nói xong, nghe mẹ nói thêm vài ba câu gì đó rồi chỉ nghe thấy tiếng ù ù, cả người run rẩy, trời đất bỗng nhiên tối sập xuống, đen ngòm. Báo hại mẹ tôi gần như thức trắng đêm chỉ để kiểm tra nhiệt độ rồi thay khăn đắp trán cho tôi. Tính đến hôm nay cũng đã 3 ngày. Không biết Anh Quân và chị Bảo Khánh thế nào. Nghĩ đến hai người này làm đầu tôi đau nhức kinh khủng nhưng tôi lại không thể ngăn mình nghĩ về những chuyện có thể xảy ra. Ví dụ như hai người đó quay lại với nhau?
Với tính cách của Anh Quân thì việc đó sẽ không bao giờ xảy ra nhưng còn về chị Bảo Khánh thì tôi không chắc rằng người con gái ấy có thể làm thay đổi quyết định của anh hay không. Đó là điều mà tôi lo sợ bởi bản thân tôi cũng không biết rằng tình cảm của anh bây giờ như thế nào nhất là khi người bỏ mặc anh nay đã trở lại, nhất là khi anh đã rất từng yêu cô ấy. Mới chỉ nghĩ thôi tôi đã không chịu được rồi. Nhưng mà nghĩ lại xem, tôi có là gì của anh? Tôi cũng mới chỉ là một con bé học lớp 11, chả làm được trò trống gì chỉ phá hoại là giỏi, liệu có đủ tự tin và kiên nhẫn để thích anh? Nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ tôi lại càng thấy mình trẻ con, ngây thơ và ấu trĩ, càng nghĩ tôi càng muốn cho mình vài “đập” vì tại sao lại có thể thích một người-như-thế.
Lăn qua lăn lại một hồi trên giường tôi lồm cồm bò dậy. Bao nhiêu ngày tôi ốm là bấy nhiêu ngày tôi không mó tới cái điện thoại. Chiếc xì-mát-phôn nằm cỏng queo ở đó, đen ngòm. Vươn người với lấy cái dây sạc trên bàn học tôi đem sạc điện thoại, bật nguồn rồi ôm laptop, lại chui vào trong chăn ấm. Điện thoại vừa bật, máy báo dò tìm dữ liệu rồi sau đó là tiếng thông báo của 21 cuộc gọi nhỡ và một đống tin nhắn. Theo thói quen tôi ấn vào xem cuộc gọi nhỡ, đó số là của Mai Chi, Dương Thùy và Linh Trang. Kéo xem cả danh sách cuộc gọi nhỡ mà trong lòng tôi có chút hụt hẫng, các số gọi nhỡ đều là của chúng nó, không có số của Anh Quân. Tôi tự giễu mình, anh làm sao mà gọi cho tôi chứ. Tôi thở dài một cái, tự nhủ mình phải thực tế hơn, phải thôi tin vào những điều viển vông đó. Dù biết là vậy nhưng vẫn đau thật đấy. Tôi xoay người nằm úp xuống gối, hai chân đong đưa còn tay thì chuyển sang mục tin nhắn. Chiếm đến 70% hòm thư của tôi là tin nhắn khuyến mãi và tin quảng cáo từ Viettel, còn lại hầu hết đều là tin nhắn hỏi thăm của mấy đứa kia, đứa thì hỏi sao mà nghỉ, đứa thì hỏi sao chưa đi học rồi thì mày có sao không bla bla bla. Tôi ấn “tùy chọn”, ấn “xóa”, chọn “tất cả”, định ấn “đồng ý” nhưng tôi khựng lại khi nhìn thấy một tin nhắn gửi từ “Anh Thầy”.
“Sao thế?”
Một cái tin nhắn vỏn vẹn có hai chữ, ngày gửi: hôm qua. Tôi không thể mong chờ một điều gì đó cao cả hơn từ một người có lòng tự tôn cao chót vót như vậy. Có lẽ chỉ hai chữ ấy thôi cũng có thể hiểu rằng ít ra thì anh cũng có chút ít gọi là “quan tâm”. Tôi chẳng thấy vui mà cũng không thấy buồn, cảm giác lúc ấy có lẽ chỉ đơn thuần là trống rỗng, vậy thôi.
Ngẩn ngơ một lúc, tôi vẫn xóa toàn bộ hộp thư trừ một cái tin nhắn chỉ vỏn vẹn hai chữ rồi sau đó thản nhiên ôm laptop onl facebook và chuyển sang chế độ onl ẩn. Lướt qua lướt lại, đọc mấy dòng trạng thái của đám bạn một hồi chán chê tôi lại lăn ra ngủ như lợn.
Tôi thấy mình đang đứng trước một căn phòng, căn phòng ấy rất quen thuộc nhưng tôi lại không thể nào nhớ ra được đây là đâu. Khi tôi đặt tay lên định mở cửa thì cánh cửa đó biến mất, đổi lại tôi có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật bên trong căn phòng đó. À phải rồi, đây là phòng piano nhưng mà ai thế kia? Tôi nhìn thấy Mai Chi đang ngồi đó nghịch nghịch những bàn phím thẳng tắp. Gương mặt đáng yêu bầu bĩnh, đôi mắt sáng to tròn, cái miệng khẽ cười chúm chím… Tôi bước nhẹ lên phía trước định cất tiếng gọi thì một giọng nói quen thuộc khác đã vang lên.
– Em lại nghịch cái gì thế Khánh? – Anh Quân đi vào, trên tay là chiếc áo khoác. Anh khoác chiếc áo lên vai rồi hôn lên trán người con gái kia.
– Em muốn anh chơi đàn cho em nghe.
Đó là Bảo Khánh chứ không phải Mai Chi. Tôi đứng ngây ra đó nhìn hai người họ cười đùa thân mật. Anh Quân hết sức dịu dàng và quan tâm còn Bảo Khánh thì lại nũng nịu nhận lấy sự quan tâm đó. Anh đặt tay lên bàn phím, tạo ra những nốt nhạc lấp đầy đấy phòng. Tôi đưa tay lên day day hai bên thái dương rồi nhìn quanh căn phòng này một lượt, trên tường là những bức ảnh của Bảo Khánh được l*иg trong khung một cách cẩn thận. Chẳng khó để có thể nhận ra những chiếc khung đó giờ trở thành những chiếc khung trống rỗng treo làm nền ở bức tường ở tiệm cafe tầng dưới. Tôi nhìn thấy cả những giỏ hoa bất tử đặt ngay ngắn ở trên nóc đàn và ở góc phòng…
Tiếng nhạc vừa dứt, anh kéo Bảo Khánh hướng về phía cửa ra vào và cũng là nơi tôi đứng từ nãy tới giờ. Họ đi xuyên qua tôi, chạy ra hướng sân vườn đẹp đẽ ấy. Tôi hướng mắt nhìn theo, trong lòng chỉ toàn là những suy nghĩ lộn xộn cứ lẫn vào nhau rối tung lên. Tôi bước từng bước vô hồn theo hai bóng người vừa chạy ra, từng bước chân trở nên nặng trĩu, tôi gần như không đứng vững nữa. Khó khăn lắm tôi mới bám lấy được thành cầu thang, dò dẫm từng bước một ra tới phía vườn. Ở đó mới lãng mạn làm sao, anh ngồi đó, ánh mắt dán chặt vào người con gái đang thích thú vì chậu hoa mà cả anh và cô cùng trồng có một vài bông sắp nở. Hai người họ thực sự rất đẹp đôi. Tôi ngước nhìn một cách bất lực, tiếng đổ vỡ từ nơi sâu thẳm con tim dường như rõ hơn bao giờ hết. Tôi đưa tay chạm vào l*иg ngực mình thở một cách khó nhọc rồi bước đi một cách rệu rạo.
Tôi cứ bước, bước mãi cho đến khi phía trước mắt là cả một cánh đồng hoa rộng lớn còn phía trên là bầu trời trong xanh cao vυ"t. Ánh nắng nhẹ nhàng phủ xuống màu vàng nhẹ nhàng mong manh. Tôi dang tay đón nhận từng cơn gió thoảng qua, vuốt ve từng cánh hoa nhỏ bé. Lòng tôi se lại, thật bình yên mà cũng thật dữ dội. Tôi có lẽ là một con người mâu thuẫn như thế, ngốc nghếch như thế, vụng về như thế, kém cỏi như thế, yếu đuối như thế, yêu anh như thế… Có lẽ là thế thật. Tôi thở dài. Mấy cánh hoa bồ công anh ở đâu bay đến xung quanh tôi. Cánh hoa mỗi lúc một nhiều thêm, xung quanh tôi chỉ toàn là một màu trắng của những cánh bồ công anh và rồi một bóng dáng quen thuộc lấp ló sau những cánh hoa. Anh Quân tiến đến gần tôi hơn, anh mỉm cười, đôi mẳt nâu trong veo nhìn tôi trìu mến. Anh nhẹ nhàng ôm tôi. Mọi thứ dường như biến mất, tất cả những gì tôi có thể cảm nhận chỉ là hơi ấm và cái mùi hương thân thuộc ấy…
Tôi mở mắt.
Đó chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ khiến cho con người ta mộng mị tới mức không muốn tỉnh dậy nữa.
….
Thời tiết ngày càng biết cách khiến cho những con người buồn rầu có thêm lí do để có thể tự tử. Trời lạnh thì cứ lạnh, gió thổi thì cứ thổi, ai yêu nhau thì cứ yêu còn những kẻ đang ủ dột thì vẫn cứ tiếp tục mà ôm cái nỗi buồn mà co ro một xó. Tôi tới trường từ tiết 1 nhưng lại không lên lớp mà trốn vào phòng truyền thống. Đó là nơi duy nhất chứa đàn piano và cũng là nơi ít ai lui tới nhất. Hôm nay lớp tôi có tiết của anh, tôi không biết phải đối diện thế nào với anh, nhất là sau giấc mơ hôm trước tôi lại càng cảm thấy xấu hổ và bối rối. Chính vì thế nên tôi quyết định sẽ trốn ở đây cho tới khi nào qua tiết học của anh.
Căn phòng rộng lớn nhưng chứa quá nhiều đồ đạc nên trở thành một căn phòng chật hẹp, cũng như cái đầu tôi vậy, chứa quá nhiều suy tư nên càng trở nên trì trệ. Tại sao tôi lại có thể rung đông trước một người mà mình đã từng ghét cay ghét đắng chứ, tại sao tôi lại có thể vì người đó mà trở nên bi lụy thế này chứ, chắc gì anh đã đón nhận tình cảm của tôi, vì đâu mà tôi phải cảm thấy như thế chứ. Có lẽ “yêu thương” từ lâu đã trở thành một bản ngã trong mỗi con người chúng ta. Quả thực đã có lần tôi tư ảo tưởng rằng anh cũng có chút cảm giác với tôi và cứ thế tôi tự đắm mình vào những mơ hồ viển vông ấy rồi một ngày kia tôi lại tự gọi mình thức dậy bằng câu hỏi: thế còn người yêu đầu tiên của anh quay về thì sao? Tôi tự giễu mình, thì thôi chứ biết làm sao!
Yêu thì yêu lắm nhưng cũng xa lắm. Mà cái xa giữa anh và tôi xa gấp đôi người thường. Tôi chợt nhận ra rằng ngay từ khi biết mình có tình cảm với Anh Quân, chính lúc ấy tôi biết rằng mình đã chọn phải một con đường khó đi rồi.
Đang ngồi bần thần nhìn ra phía ngoài ô cửa sổ gió thổi liên hồi tôi giật mình nhận ra tiếng trống quen thuộc của bác bảo vệ. Vậy là đã hết tiết 2, đã qua tiết hóa của anh. Tôi xách cặp đứng dậy hít thở sâu rồi mở cửa bước ra ngoài. Lúi húi đứng khóa cửa một hồi, sau khi kiểm tra chắc chắn rằng cửa đã được khóa tôi xoay lưng định bước đi thì một bóng dáng thân thuộc đã đứng ngay ở đó.
– Ơ thầy… – Tôi giật mình.
– Mở cửa ra. – Giọng anh lạnh lùng ra lệnh.
– Nhưng mà…
– Tôi nói mở cửa ra. – Giọng anh vẫn đều đều khiến cho người khác không thể nhận ra được tâm trạng cảm xúc qua lời nói ban nãy.
Tôi len lén nhìn anh rồi cũng biết điều xoay lưng lại tra chìa vào ổ khóa, lách cách mở cái khóa mà tôi vừa hì hụi để khóa vào. Tuy là giờ nghỉ nhưng hành lang chỗ tôi và anh đang đứng lại hoàn toàn yên lặng, chỉ có tiếng gió rít, tiếng chìa khóa lách cách, tiếng cạch của ổ khóa được mở. Tôi vặn mở tay nắm cửa rồi đẩy mạnh ra. Anh Quân chắp tay sau lưng gật gù:
– Vào trong.
– Nhưng mà tiết 3 em phải…
– Em mà cũng biết đường lên lớp à? Chẳng phải vừa rồi em vừa trốn 2 tiết đấy sao?
Tôi như kẻ ăn vụng bị bắt quả tang ngay tại trận. Cúi đầu nhìn mũi giày rồi lặng lẽ quay vào trong. Anh cũng bước theo vào rồi cẩn thận đóng cửa lại. Anh ngồi xuống đối diện tôi, nhìn tôi từ đầu đến chân rồi đưa tay ra sờ trán tôi. Sau khi chắc chắn thân nhiệt tôi bình thường nét mặt anh mới giãn ra, dù chỉ là một biểu hiện nhỏ nhưng vẫn làm dịu đi cái vẻ nghiêm trọng trên khuôn mặt anh.
– Được rồi tôi không ăn thịt em mà phải khép nép như thế. Tại sao lại trốn ở trong này không lên lớp?
– Em mệt.
– Tại sao không xuống phòng y tế?
– Cửa khóa – Tôi nói bừa.
– Nói dối. Cô y tá lúc nào cũng có ở đấy. – Anh nhíu mày.
– Hôm nay lúc sáng em đến chẳng thấy có ai ở phòng cả. – Tôi bình tĩnh trả lời.
Anh Quân thở dài rồi nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ẩn chứa sau đôi mắt trong veo là những câu hỏi chất đống, câu hỏi đó có lẽ dành cho anh nhiều hơn là cho tôi. Trong đầu tôi chợt hiện lên một câu hỏi: tại sao tôi lại thích anh? Ờ nhỉ, tại sao tôi lại thích anh? Tôi cũng không rõ nữa, tôi cũng không rõ mình yêu anh từ lúc nào. Ban đầu nó chỉ là một niềm nhớ rồi thời gian đã thổi phồng nó trở thành một thứ tình cảm nhen nhóm mà ngay cả bản thân tôi còn không nhận ra được. Hồi còn học tiểu học, đã có lần tôi thích cậu bạn ngồi chung bàn, cảm giác lúc ấy và cảm giác bây giờ thật sự chẳng giống nhau tẹo nào. Có lẽ là vì hồi ấy chỉ là tình cảm học trò vớ vẩn ngốc xít khiến tôi vừa buồn cười vừa xấu hổ khi nhắc lại, còn anh, là tôi thích thật lòng. Tôi thích anh, có lẽ vì cái vẻ trầm mặc lạnh lùng khó hiểu ấy. Buồn cười thật.
Mọi thứ như ngưng đọng lại, gió không còn vờn qua vờn lại cánh cây ngoài cửa sổ, anh vẫn ngồi đó trầm lặng, tôi vân vê mép khăn quàng cổ, chỉ mỗi kim giây của chiếc đồng hồ treo trên tường là còn tích tắc tích tắc kêu. Tôi ngồi đếm từng giây từng phút trôi qua, căn giờ để lên lớp do ở phòng truyền thống khá kín và tách biệt với bên ngoài nên tiếng trống thần thánh của bác bảo vệ dù có to đến mấy thì cũng không thể lọt vào đến tận đây. Tôi đứng dậy, định bụng lên lớp thì ai đó im lặng nãy giờ chợt lên tiếng khiến tôi không khỏi giật mình.
– Em vẫn định lên lớp đấy à?
– D..dạ.. vâng!
– Hôm nay cả trường được nghỉ sớm 2 tiết, một số bạn ở các lớp đi thi học sinh giỏi.
Mặt tôi thộn ra. Nghĩa là hôm nay đến trường là vô ích à. Tôi định bụng ra về nhưng rồi nhìn thấy bóng dáng lẻ loi của anh thì tôi lại không nỡ. Hít một hơi thật sâu tôi lại ngồi xuống chỗ cũ, mắt dán chặt vào sàn nhà, hai mũi giày dậm dậm gõ theo nhịp.
– Hôm trên sân thượng em đã đi đâu?
– Em…đi về. – Tôi hẵng giọng.
– Ừ.
– Dạ?
– Không có gì. Để lát tôi đưa em về.
– Vâng.
Cuộc trò chuyện ngớ ngẩn diễn ra một cách ngớ ngẩn rồi kết thúc cũng ngớ ngẩn. Căn phòng lại chìm nghỉm trong sự im lặng.
_____________________________________________________________________________
….Anh Quân….
Hôm nay là một ngày mưa. Sáng ra tâm trạng anh đã không vui, lại thêm cuộc họp ban giám hiệu phải về muộn anh lại càng không thấy thoải mái. Anh Quân vội vã xếp lại mấy tờ lịch báo giảng rồi xách cặp bước nhanh ra ngoài. Anh vừa bước đi vừa mỉm cười, trông anh chẳng bình thường chút nào. Nhưng rồi nụ cười tắt ngóm ngay khi anh vừa bước ra ngoài hành lang. Trường vắng tanh, chẳng còn “mống” học sinh nào ở lại cả, vậy là coi như kế hoạch của anh phá sản. Anh Quân vốn định giờ về sẽ lên lớp của con-bé-đó, trêu chọc nó một lát rồi đưa nó về nhưng cuộc họp đột xuất vừa rồi khiến anh chậm mất một bước, giờ này chắc nó về rồi.
Anh thở dài nhìn trời mưa, chẹp chẹp vài cái rồi tạt qua phòng tin mượn cái ô sau đó mới lững thững bước xuống sân.
“Mưa gì mà gớm thế không biết”
Anh Quân vừa đi vừa làu bàu. Đôi bàn chân bỗng khựng lại khi anh bước đến mái hiên gần cổng trường, bóng dáng thấp thỏm của ai đó khiến tâm trạng cáu bẩn của anh như tan luôn cả vào cơn mưa xối xả ngoài trời.
“Con nhóc đó hóa ra là vẫn chưa về.” Anh thở phào.
Anh Quân đứng nép vào một góc hả hê nhìn bộ dạng kẹt mưa chán chường của Tú An, chốc chốc khóe miệng lại khẽ cong lên tạo thành một nụ cười. Thú thật, anh đang cầu mong cho cơn mưa kia đừng có tạnh, trời hãy cứ mưa to như thế, để anh có thể được nhìn cái mặt nó tuyệt vọng như thế, để anh được phép tiếp tục tủm tỉm cười như thế, dù hơi anh cười như thế hơi ngu ngốc một chút nhưng có hề gì chứ. Anh xoay xoay cái ô trong tay, nhìn miết vào ai kia đang hết đứng lại ngồi, hết ngồi lại đứng rồi thò tay ra vầy mưa nghịch ngợm. Mãi cho đến khi Tú An hết chịu nổi, định chạy ra ngoài trời mưa xối xả thì anh mới chịu mở bung ô ra che cho nó.
– Em có bị điên không mà cứ đi như thế? Muốn đi nhờ không?
Tú An nhìn anh, có chút sững sờ. Chắc đến nằm mơ nó cũng chẳng nghĩ rằng anh sẽ xuất hiện mà che ô cho nó như mấy cảnh trong bộ phim tình cảm sến súa sởn gai ốc đang chiếu trên tivi. Nó gật gật đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn anh đang mỉm cười. Anh vui tới mức suýt nữa thì vừa huýt sáo khi đi chung với nó. Chính vì cảm thấy thoải mái mà từng bước chân của anh trở nên vội vã khiến nó không theo kịp. Anh thì nhường ô che cho nó, nó thì đi chậm không đuổi theo kịp, người sau kẻ trước, cái ô dường như trở nên thừa thãi bởi nó chẳng che mưa được cho ai cả. Lúc ấy anh mới giật mình nhận ra rằng cô nhóc đi phía sau sắp ướt hết sạch. Anh Quân đứng khựng lại khiến ai đó đang cun cút đi mà chẳng hề nhìn suýt đâm sầm vào lưng anh. Anh chuyển tay cầm ô, tay còn lại kéo sát ai đó về phía mình. Trời thi mưa to, trường thì chẳng còn ai nên anh cũng chẳng sợ ai nhìn thấy. Anh lại khẽ nhếch mép.
– Phải đi thế này thì may ra mới không bị ướt.
Anh gần như ôm nó. Cơ thể bé nhỏ khẽ run lên vì ướt mưa, anh lại càng siết chặt vai nó hơn. Một cánh tay cầm ô của anh bị ướt sạch nhưng trong lòng anh lại cảm thấy ấm áp. Một cảm giác dịu dàng, thoắt ẩn thoắt hiện nhưng lại khiến trống tim anh đập liên hồi. Anh có thể cảm nhận được nhịp tim của mình không đều. Tiếng tim đập, tiếng bước chân của anh và của nó lẫn vào cùng với tiếng mưa rơi ngoài trời. Khoảng sân trường như rộng ra thêm, anh thật chỉ mong cứ được bước đi như thế này mà chẳng phải lo ngại bất cứ điều gì. Mưa cũng kệ, tập bài kiểm tra của học sinh còn chưa chấm cũng kệ, kể cả có họp hành khẩn cấp hay gì gì đó cũng không thể quan trọng hơn lúc này được.
Anh đưa nó về Back In Time, pha cho nó một cốc cacao nóng, nói nó ngồi đợi còn anh thì đi thay đồ. Tú An thì không bị ướt nhiều nhưng còn anh thì gần như ướt hết sạch rồi. Anh thay đồ xong, bước vào phòng thấy con nhóc thường ngày vẫn hay bướng bỉnh bặm trợn đang nhìn chăm chăm vào làn khói mong manh từ cốc cacao, đôi mắt đen sâu hun hút. Anh thoáng ngỡ ngàng. Tú An, bướng bỉnh thế, đanh đá thế, lắm lời thế, luôn cười vui khi ở đám đông… nhưng đó cũng chỉ là cái vỏ bọc nó cố tạo dựng để tỏ ra mạnh mẽ. Anh biết thừa cái vỏ bọc của nó nhưng anh lại không ngờ rằng có một ngày ngay cả chính anh cũng bị đánh lừa. Chắc nó lại đang ôm một đống tâm sự, từ bao giờ nó lại giấu không kể cho anh nữa vậy? Anh đang nghĩ đến một điều điên rồ, nhưng rồi lại tự bản thân gạt phắt cái suy nghĩ ấy qua một bên. Anh muốn chỉ cho nó xem chậu Xương Rồng mới ra hoa, muốn khoe nó về khóm Cẩm Tú Cầu hôm qua mẹ anh vừa đem về, anh còn muốn khoe cả mấy bông Bồ Công Anh “đi lạc” từ đâu bay đến vương vào chậu đất bỏ trống ở góc sân nữa. Anh muốn nó nghịch ngợm bướng bỉnh chứ không thích một nó trầm lặng và già dặn như thế. Anh nghĩ cách lấy cớ kéo nó lên gác thượng. Anh thích thú nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của nó, dẫn nó đi lên từng bậc thang như thể đây là lần đầu tiên nó lên đó. Anh khẽ thở dài khi nghĩ về cái điều đã ám ảnh anh suốt mấy tuần qua, thở dài rồi lại mỉm cười. Có lẽ đây là lúc để anh xác định…
Anh đi từng bước thật chậm. Vừa lên tới nơi, anh vươn vai nhìn con bé đi sau vẫn đang tiếp tục đi lên đây rồi nhìn ra phía ngoài sân, anh sững người. Một loạt hình ảnh của 5 năm trước ùa về trên từng ngóc ngách nhỏ trong đầu anh. Góc sân nhỏ và khoảng trời lớn, có một cô gái mặc váy suông màu xanh, cô dịu dàng mỉm cười nhìn anh, lúc ấy anh gần như tan chảy trước hình ảnh hiền dịu ấy. Nhưng những gì đang hiện hữu trước mắt anh bây giờ hoàn toàn không phải là một cơn mơ, không hề mụ mị, ngược lại, nó còn rất thật. Không sai, người con gái đó đã trở về.
– Anh.
Bảo Khánh mỉm cười gọi anh giống như một ngày nào đó, trời cũng mưa như thế, cô cũng dịu dàng nồng ấm như thế. Nhưng tất cả những gì đã xảy ra giúp anh hiểu rằng anh đã không còn như cái ngày ấy nữa. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không còn chút tình cảm gì nữa. Lòng anh rối bời, rối bời vì người con gái đứng trước mặt anh, rối bời vì điều anh luôn băn khoăn bấy lâu nay.
– Bảo Khánh. – Anh đáp lại.
Có ai đó đang níu chặt vào cánh tay áo anh nhưng anh chẳng còn cảm nhận được nữa. Cái níu tay nới lỏng dần rồi buông hẳn, ai đó đã xoay người bước đi. Còn anh, anh cứ đứng đó, đôi mắt nâu nhìn người con gái trước mặt. Cô ấy thôi không vuốt ve những giọt mưa còn đọng lại trên cánh hoa, nhẹ nhàng tiến về phía anh, cô khẽ khàng.
– Em nhớ anh…
….
Đêm đó Anh Quân đã biết thế nào gọi là mất ngủ. Anh nằm vắt tay lên trán, mắt nhìn chòng chọc lên trần nhà lạnh lẽo. Mặc dù đã đếm được gần 1803 con cừu mà mắt anh vẫn mở thao láo. Phải rồi, anh không ngủ được là điều đương nhiên, thử hỏi xem ai mà yên giấc cho nổi khi mà mối tình đầu sâu đậm đã bỏ rơi anh, sau 5 năm cô ấy trở về, tỏ ra như chưa có gì xảy ra, buông câu nói nhớ anh nhẹ bẫng như đó là điều đương nhiên. Năm ấy, vì danh lợi, vì tiền tài mà cô đã bỏ anh đi, khi ấy cô còn quá trẻ. Mà thôi, quá khứ gạt hết qua một bên, cái vấn đề là hiện tại kìa. Cảm xúc trong anh dành cho cô là gì? Nó có còn là tình yêu hay chỉ còn là một sự nuối tiếc? Những ngày tháng đó ở cạnh Bảo Khánh là những ngày tháng đẹp nhất, đẹp tới mức ngỡ như không còn gì có thể đẹp hơn. Nhưng giờ thì anh không còn chắc về điều đó nữa bởi lúc cô rời bỏ anh, những ngọt ngào ấy trở thành dư vị đắng ngắt, nghẹn đắng nơi cổ họng. Vì thế mà anh trở nên lạnh lùng, vì thế mà anh trở nên xa cách với người khác. Cho tới khi anh gặp Tú An, con bé khiến anh khó chịu ấy lại là con gái của bạn thân của mẹ. Anh đã từng không ưa nó, đã từng ghét nó, đã từng thấy nó nhiều chuyện và quá đỗi trẻ con, nhưng rồi anh cũng thấy nó mạnh mẽ, thấy nó dễ thương và thấy muốn bắt nạt nó… Nghĩ tới Tú An khiến anh dễ thở hơn là nghĩ tới Bảo Khánh nhưng hôm nay Tú An đã quay lưng đi từ lúc nào không hay. Anh nhăn mặt rồi mỉm cười, sáng mai là lại nhìn thấy cái mặt nham nhở ấy thôi mà. Nhưng sự thật thì không hẳn là thế.
Sáng hôm sau anh có tiết dạy ở lớp 11A6. Như thường lệ anh bước vào lớp, đặt cặp lên bàn, nghe lớp trưởng hô cả lớp chào rồi đứng thẳng người chào cả lớp. Anh nhìn xuống lớp, ánh mắt như kiếm tìm một ai đó.
– Bạn thư kí đâu rồi đi photo cho thầy cái này.
– Hôm nay nó nghỉ thầy ạ.
Câu trả lời của bí thư khiến anh hụt hẫng. Hôm nay nó nghỉ học. Anh nhìn về chỗ nó, trống trơn còn bên cạnh là cô em gái của Bảo Khánh. Tối hôm đó có buổi tập đàn và Tú An cũng không đến. Ngày hôm sau dù không có tiết nhưng anh vẫn đi ngang qua lớp của Tú An nhưng hôm nay nó cũng không đi học. Nó như bốc hơi khỏi cuộc sống của anh, điều này khiến anh cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Đến ngày thứ 3 Tú An cũng không xuất hiện ở trường, anh cảm thấy khó chịu. Anh ghét cảm giác ấy, ghét cái cảm giác buồn chán và lo lắng như thế này. Cầm điện thoại trên tay anh nhấc lên rồi lại đặt xuống. Soạn một cái tin nhắn thật là dài đầy sự quan tâm hỏi han nhưng rồi nghĩ lại anh lại xóa đi, cứ soạn ra rồi lại xóa đi hàng chục lần, rốt cục anh gửi đi một cái tin nhắn vẻn vẹn có hai chữ:”Sao thế?”. Anh chờ đợi nhưng không hề có hồi âm. Anh bực bội ném điện thoại vào một góc.
Chiều hôm ấy anh rủ lão anh trai của nó đi cafe. Sau buổi cafe đó anh biết được rằng nó bị sốt do đi mưa và sẽ đi học lại vào ngày mai. Gánh nặng trong lòng anh như được trút bớt. Sáng hôm sau anh đã chờ đợi đến tiết 2 để được nhìn thấy nó ngồi trong lớp nhưng không, cái chỗ ngồi đó vẫn trống trơn. Nó đã đến trường nhưng không vào lớp, anh biết chứ nhưng anh không chắc chắn về cái lí do khiến nó làm như thế.
Hết tiết anh vội vã xuống phòng truyến thống, chưa đi đến nơi anh đã thấy nó đang đang lúi húi khóa cửa. Biết ngay mà, anh rõ nó quá mà, anh biết thể nào nó chẳng trốn ở đây. Anh cứ đứng đó im lặng đợi nó khóa cửa xong, rồi nhìn nó giật minh khi phát hiện ra anh đứng sau lưng. Anh thật sự rất muốn cho nó một trận vì cái tội khiến anh lo lắng. Anh bắt nó mở khóa rồi tra tấn nó bằng một đống câu hỏi. Anh còn muốn hỏi nhiều hơn thế nhưng cái bản tính cao ngạo của anh lại không cho phép anh làm thế. Nhưng tại sao anh lại muốn biết nhiều đến thế? Nó thì cứ ngồi đó mân mê mép khăn quàng rồi nhìn chăm chăm xuống mũi giày, anh ngồi đăm chiêu suy nghĩ, chốc chốc lại quay sang nhìn nó. Có lẽ điều khiến anh suy nghĩ bấy lâu nay là sự thật rồi. Dù điên rồ, dù chưa bao giờ xảy ra nhưng điều đó là sự thật…
Có lẽ… Có lẽ anh thích nó thật rồi.