Chương 8: Chỉ có anh

Bạch Hân mấy ngày nay đều lo lắng bất an, anh luốn cảm thấy có người ở đi theo anh. Trên đường tan tầm về nhà, đi siêu thị, luôn có một cảm giác rất kỳ lạ.

Anh không biết có phải do anh thần hồn nát thần tính cho nên sinh ra ảo giác hay không. Chắc là sẽ không đâu, chuyện kia đã qua mười mấy ngày, sẽ không xảy ra thêm chuyện gì nữa.

Hơn nưax dù sao cũng ở nội thành, anh cũng sẽ không đi những chỗ hoang vu vắng vẻ như vậy nữa, cho nên hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.

Chỉ là mấy ngày này anh lại không có một giấc ngủ an ổn, nhắm mắt lại là thấy những cảnh tượng đêm đó. Đôi khi anh còn nghi ngờ chính mình liệu có phải hay không đều là một giấc mơ, nhưng lọ thuốc tiêu sưng ở đầu giường lại chứng minh tất cả những chuyện kia đều là thật sự.

Đêm đó quá hỗn loạn quá điên cuồng, anh bị nam sinh ôm vào trong ngực, phía trước phía sau đều bị thao lộng, nam sinh muốn anh một lần lại thêm một lần. Cuối cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh bắn ra đã giống như nước, giọng nói thì khản đặc.

Bọn họ ở tòa nhà bỏ hoang kia giao hoan cả đêm, để đêm tối và hoang dã che giấu hết thảy những cuồng dã.

Đến tận hơn bốn giờ sáng, lúc sắc trời dần sáng lên, nam sinh mới thở hổn hển rút dươиɠ ѵậŧ đã mềm nhũn từ trong mông anh ra.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ào ạt chảy xuống từ mông anh, lúc ấy anh rất sợ hãi, cho rằng mông mình hỏng rồi, không khép lại được nữa.

Nam sinh mặc quần cho anh, kéo anh ra bên ngoài tòa nhà, đưa anh đến đường chính. Rất trùng hợp, đã có taxi qua.

Nam sinh hình như nói gì đó với anh, nhưng anh không nhớ rõ. Sau khi bị tàn nhẫn thao lộng một đêm, hiện giờ anh đã hoa mắt váng đầu.

Đến khi lên xe, anh cũng chưa từng liếc mắt nhìn nam sinh một cái.

Không cần nhìn, anh nghĩ, dù sao cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa. Chuyện đêm đó cứ coi như một hồi ác mộng đi. Tuy rằng sau đó, anh đã biến cưỡиɠ ɠiαи thành hợp gian.

Đêm hôm đó, anh quả thật sướиɠ như lọt vào trong sương mù. Sống 27 năm, anh cuối cùng cũng biết cảm giác cao trào là như thế nào. Anh bị nam sinh thao bắn một hồi lại một hồi, loại kɧoáı ©ảʍ này so với việc anh tự an ủi thì hoàn toàn không thể so được.

Anh không biết đàn ông và phụ nữ giao hoan sẽ có cảm giác gì vì dù sao anh cũng chưa từng làm với phụ nữ. Nhưng anh lại vô thức cảm thấy, sẽ không thể mạnh liệt so với cùng thiếu niên đó được.

Nhưng tất cả đều đã qua, anh cưỡng ép chính mình không nhớ lại hồi ức điên cuồng đêm đó, không nhớ lại thiếu niên kia.

Bởi vì kia nam sinh kia cưỡиɠ ɠiαи anh, ít nhất ngay từ đầu là vậy.

Địa điểm Bạch Hân đi làm cách phòng trọ anh thuê không xa, chỉ có năm trạm xe, mỗi ngày Bạch Hân mỗi ngàu đều đi bộ đi làm, về nhà. Gần nhất coi như rèn luyện thân thể, xe bus ngày thứ hai thật sự là đông, giờ cao điểm chắc có thể ép người như ép plastic.

Hơn 8 giờ tối hôm nay, Bạch Hân xuống lầu mua bánh mì, chuẩn bị làm bữa sáng sáng mai. Xã khu không có gì người, còn có gió thổi, đèn đường mờ ảo.

Đây là một khu chung cư cũ, không có gì phương tiện đi lại nhiều, tầng cao nhất cũng chỉ là tầng sáu, các hộ gia đình phần lớn là người già, hoàn cảnh cũng không tốt lắm, nhưng là tiền thuê rất hợp lý, tiền lương của Bạch Hân không đơ nổi tiền thuê nhà quá cao.

Siêu thị mini ở xã khu mở cửa, bảng hiệu treo dưới thấp, nếu không quen thuộc nơi này thì nhiều người không dễ nhìn thấy được.

Bạch Hân đi qua hai tòa nhà bỏ hoang, mắt thấy sắp đến siêu thị mini thì đột nhiên bị người từ phía sau che miệng lại, đẩy đến bên cạnh trên tường.

Bạch Hân hoảng sợ, ưm a giãy giụa. Người nọ ở phía sau anh mạnh mẽ giữ chặt anh, ở bên tai anh nói câu: “Đừng nhúc nhích.”

Trong lúc hoảng loạn, Bạch Hân cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc, ngay sau đó, người nọ lại thấp giọng nói: “Là ta.”

Quả nhiên là cậu! Chính là thiếu niên qua, cư nhiên có thể tìm tới nơi này, tìm được anh!

Nhưng nơi này không phải rừng núi hoang vắng, anh cũng không muốn lại phát sinh chuyện gì cùng nam sinh, liền không ngừng giãy giụa, mơ hồ nói: “Buông ta ra!”

Nam sinh lại dùng một đồ vật bén nhọn để ở sau eo anh, giọng điệu uy hϊếp gần như thản nhiên: “Đừng nhúc nhích, đi theo tôi.”

Bạch Hân không nghĩ tới sẽ lại như vậy, đêm đó nam sinh đối anh rất tốt, không ngừng hôn anh, giống như mấy cặp tình nhân điên cuồng.

Nhưng hiện tại cầm dao dọa anh, Bạch Hân sợ hãi, sâu trong nội tâm còn có một chút đau lòng. Nếu như anh không nghe lời, nam sinh thật sự sẽ thương tổn anh sao?

Sẽ, Bạch Hân tuyệt vọng nghĩ, tại sao anh có thể hy vọng xa vời một phạm tội cưỡиɠ ɠiαи lại lưu tình với anh.

Nam sinhh ôm anh đi đến phía sau xã khu, bức tường cũ nát và vách tường chỉ tạo được một không gian nhỏ hẹp, hai người song song đều không đứng được, vách tường cản gió, hoàn toàn không có người tới nơi này.

Nam sinh đè Bạch Hân trên tường dán phía sau lưng Bạch Hân, thân thể cao lớn hoàn toàn vây Bạch Hân lại.

“Nhớ tôi không?” Nam hài nhi đỉnh eo, cúi đầu xuống phía dái tay Bạch Hân, như là lại biến thành một người yêu thâm tình: “Tôi mỗi ngày đều nhớ anh, mỗi ngày nhìn anh, tôi thật sự nhịn không được nữa rồi.”

Hóa ra không phải do anh thần hồn nát thần tính, Bạch Hân run rẩy, thật sự có người đi theo anh, thế mà nam sinh mỗi ngày đều theo dõi anh!

“Cậu!” Bạch Hân hoảng loạn, cảm thấy nam sinh thật sự có khả năng là bệnh nhân tâm thần: “Cậu muốn làm gì?”

“Tôi muốn làm anh.” Giọng điệu nam sinh lộ ra vẻ ngây thơ trong sáng, bàn tay tiến lên phía trước, theo vạt áo Bạch Hân đi sâu vào, sờ viên thị trước ngực Bạch Hân: “Anh không nhớ tôi sao? Ngày đó anh kêu dễ nghe như vậy.”

Bạch Hân thực sự cảm thấy rất xấu hổ, anh không dám nhớ lại chính mình ngày hôm đó: “Tôi không nhớ!” Giọng anh run rẩy nói dối, nhỏ giọng uy hϊếp nam sinh: “Đây không phải vùng ngoại thành, tôi sẽ gọi người.”

“Kêu đi.” Nam sinh bắt đầu hôn lỗ tai anh, một cái tay khác vòng đến hạ thân anh, muốn cởϊ qυầи anh ra: “Anh kêu ai tôi cũng phải làm anh, tôi không nhịn được.”

Bạch Hân nghiêng đầu tránh né ngứa ngáy truyền từ lỗ tai xuống, bắt lấy bàn tay nam sinh đang định cởϊ qυầи anh ra, vừa uy hϊếp vừa cầu xin nói: “Cậu còn như vậy, tôi thật sự sẽ báo cảnh sát.”

“Báo đi.” Nam sinh cố chấp nói: “Cảnh bắt tôi.” Cậu bẻ tay Bạch Hân, nhanh chóng kéo khóa quần xuống, một phen túm lấy qυầи ɭóŧ trắng xuống: “Chờ tôi ra ngoài, tôi sẽ tiếp tục làm anh.”

Trán Bạch Hân chống tường, hai tay cũng ở trên tường bất lực quơ: “Vì sao!” Anh khóc, nhỏ giọng kêu, sợ người khác kéo tới: “Vì sao không tha tôi!”

Nam sinh xoa hạ thân của anh, hô hấp bắt đầu thay đổi: “Tôi nói rồi, anh đẹp.”

“Nhiều người đẹp như vậy!” Bạch Hân không rõ, khóc nức nở: “Vì sao nhất quyết phải tìm tôi.”

“Không.” Nam sinh quả quyết phủ định lời Bạch Hân nói: “Không giống nhau.” Cậu ở Bạch Hân bên tai thành khẩn nói: “Tôi không đối người khác không có cảm giác như vậy, chỉ có anh, tôi chỉ cần nhìn thấy anh đã cứng rồi.”

Nam sinh thô lỗ xoa nắn côn ŧᏂịŧ Bạch Hân, rất nhanh, thật sự rất nhanh, Bạch Hân liền cương cứng.

Nam sinh rất vui vẻ, đem Bạch Hân xoay lại, bắt lấy tay Bạch Hân ấn ở lưng quần của cậu: “Cởϊ qυầи giúp tôi.”

Bạch Hân cuộn ngón tay, không muốn. Nam sinh thực sốt ruột, thúc giục anh: “Nhanh lên.”

Ở góc tường hẻo lánh đèn đường không chiếu tới này, Bạch Hân ở mơ hồ trong bóng tối nhìn nam sinh, nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống.

“Mau cởi!” Nam sinh nhíu mày, lại uy hϊếp nói: “Tôi không muốn đả thương anh, mau cởϊ qυầи cho tôi.”

Bạch Hân sụt sịt một cái, tay run run mò xuống, cởi khuya quần của nam sinh ra, kéo khóa xuống rồi cởϊ qυầи jean xuống một ít.

“Qυầи ɭóŧ!” Nam sinh buồn bực lẩm bẩm, thật sự rất giống như trẻ con: “Cởϊ qυầи lót của tôi ra!”

Bạch Hân liến nhìn nam sinh một cái, trong lòng không thể nói có cảm giác gì, rất phức tạp, nhất thời anh không nghĩ được.

Từ từ, Bạch Hân kéo qυầи ɭóŧ căng phồng của nam sinh xuống từng chút một. Trong bóng tối mờ mịt như vậy, qυầи ɭóŧ tứ giác màu trắng của nam sinh vẫn có thể thấy rõ ràng.

Dươиɠ ѵậŧ nam sinh hoàn toàn cương cứng thẳng tắp đỉnh, Bạch Hân đem qυầи ɭóŧ kéo ra, côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ nhảy ra ngoài.

Bạch Hân cởϊ qυầи lót của cậu xuống đến đùi, không dám nhìn, thõng tay xuống, quay đầu đi, một bộ mặc người xâu xé.

Nam sinhh lại hưng phấn bắt lấy tay Bạch Hân ấn lên căn côn ŧᏂịŧ nóng hầm hập của chính mình: “To không?” Cậu giống như trẻ con muốn được khen ngợi, nghiêm túc nói với Bạch Hân: “Mỗi ngày, lúc tôi nhớ anh đều cứng như vậy, to như vậy.”