Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Định Mệnh Anh Và Em

Chương 23: Suy Nghĩ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một ngày vui chơi kết thúc, Yên vì mệt mà ngũ luôn trên xe, Phong thì một tay lái xe, tay còn lại nhân lúc Yên ngũ say mà nắm chặt lấy bàn tay Yên, bàn tay tuy thật nhỏ nhắn so với tay anh nhưng mang đến cho anh một cảm giác rất ấm áp, khiến lòng anh trở nên vui hơn. Phong vừa lái xe vừa suy nghĩ rồi tự cười thầm một mình.

Về đến nhà, Phong mở cửa xe, bế Yên lên một cách nhẹ nhàng, vì đã rất khuya nên những người làm đã đi nghĩ hết, chỉ còn ông quản gia.

Quản gia thấy Phong thì cúi đầu chào lễ phép, thấy trên tay Phong là Tịnh Yên tiểu thư đang ngũ say, nên ông cũng biết phép mà không lên tiếng.

Phong gật đầu rồi bước qua quản gia bước lên cầu thang.

Đặt Yên thật nhẹ nhàng lên giường, Yên cựa người một chút tìm chổ thỏai mái hơn nằm vào rồi lại ngũ say tiếp.

- Cô bé ngốc, nguyên ngày đi chơi lại không đi tắm cứ thế mà ngũ. Phong đặt nhẹ một nụ hôn lên trán rồi xoay người bước đi.

- Uhm, Hạo đừng đi. Yên khẽ nói trong cơn mơ,

Bước chân Phong khựng lại, tai anh có nghe lầm hay không? trong lòng dâng lên một cảm xúc vô cùng khó chịu, cô ấy cứ như thế mà ngay cả trong cơn mơ cũng gọi tên hắn ta, rút cuộc trái tim cô ấy làm bằng gì?

Tại sao người như hắn lại có cái đặt quyền bước vào trái tim tiểu Yên?

Rất nhiều suy nghĩ nhảy vào đầu Phong, xoa xoa thái dương Phong thở dài bước đi.

Trong phòng lại trở lại trạng thái yên tĩnh vốn có của nó.

Bên trong căn phòng bí mật, căn phòng rộng lớn tối om, chỉ có hình ảnh phát sáng ra từ màn hình ngay chính giữa căn phòng, tiếng gõ bàn phím vang lên đều đều.

Hân Hân vẫn cố gắng làm việc tới tận khuya quên cả việc ngày hôm nay chưa ăn, con mắt mệt mỏi, Hân Hân nhắm mắt lại tựa lưng vào chiếc ghế.

- Em có cần phải dốc kiệt sức như thế không? Phong lạnh lùng nói.

Mắt Hân Hân mở ra nhìn lên trần không đáp.

- Có phải Tiểu Yên quay về, làm em không thấy thoải mái? Phong hỏi.

Hân Hân vẫn im lặng, cô chồm người ngồi dậy, bàn tay để lên bàn phím, tiếp tục công việc của mình.

- Từ khi nào lời nói của ta đối với em là vô hình như thế Tiểu Hân? Phong bước đến kế bên Hân Hân.

- Hôm nay chắc anh đi chơi về đã mệt, về phòng nghĩ đi, em còn rất nhiều việc chưa làm xong. Hân Hân trả lời nhưng mắt vẫn dán chặt vào màn hình.

- Lúc trước em không như thế? Đối với Phong Hân Hân như một đứa em gái mà anh quan tâm nhất, nhìn thấy cô như vậy, anh cũng không hề thấy thoải mái.

- Em vẫn là em.

- Ta hy vọng đối với Tiểu Yên em đừng nên tỏ ra thái độ như thế, ta sẽ cảm thấy không vui. Nói xong Phong định bước đi.

Hân Hân đột nhiên đứng thẳng dậy, từ phía sau Hân Hân vòng tay ôm lấy Phong thật chặt, bước chân ngưng lại, Phong đưa tay định gỡ bỏ đôi tay của Hân Hân.

- Tại sao anh cứ tối ngày tiểu Yên, tiểu Yên, tiểu Yên, có khi nào anh nghĩ tới em hay không? Có khi nào anh quan tâm em nghĩ gì, có khi nào anh biết khi nhìn thấy anh của 2 tháng trước em đã đau khổ nhiều như thế nào, rồi Yên trở về, cô ấy đã làm gì?, cô ấy có người khác, cô ấy làm anh tổn thương, ngay cả tinh thần lẫn thể xác………… Hân Hân nấc nghẹn….. em có gì thua tiểu Yên, em chưa hề làm anh buồn, em chưa từng làm anh đau, em âm thầm ở bên cạnh anh, mong một ngày anh nghĩ tới em, rốt cuộc anh yêu tiểu Yên, anh làm em đau, nơi này…. Trái tim em….. đau lắm anh có biết hay không?…. Tiếng Hân Hân ngày càng lớn vang vọng cả căn phòng.

Phong thở dài, anh biết, anh làm cho Hân Hân buồn nhiều như thế lỗi cũng do anh, nhưng anh biết phải làm như thế nào đây, khi anh không thể dành tình cảm mình cho một ai khác ngoài tiểu Yên.

- Ta biết, ta xin lỗi, nhưng tình yêu ta…. Không thể thay đổi. Phong gạt bàn tay Hân Hân ra.

Đôi tay Hân Hân buông lỏng trong không khí.

- Cô ấy cũng thế thôi, cô ấy yêu người là tổng giám đốc Trương thị kia, anh nói đúng khi người ta yêu sẽ không bao giờ thay đổi được. Hân Hân tự cười mỉa mai chính bản thân mình.

Đôi tay Phong siết chặt, nghe đến cái tên Hạo kia, anh thật sự rất mất bình tĩnh, nếu người phía sau không phải là Hân Hân mà là người khác chắc có lẽ anh đã đi tới siết cổ người đó vì dám nói những lời như thế.

- Ta tin mình sẽ thay đổi được tiểu Yên. Phong cố gắng giữ bình tĩnh.

- Vô ích, tất cả anh làm là vô ích, tiểu Yên bên cạnh anh 5 năm không bằng bên hắn ta 6 tháng, anh làm tất cả là vô dụng. Hân Hân lùi về phía sau lời nói hướng về phía sau Phong mà hét lớn.

Rất nhanh Phong xoay người lại bàn tay mạnh mẽ bóp vào chiếc cổ nhỏ của Hân Hân.

- Câm miệng cho ta. Phong đang rất mất bình tĩnh, mắt anh hằng lên những tia đỏ, bàn tay vẫn không giảm đi chút sức lực nào, mà vẫn rất mạnh bạo nắm chặt cổ của Hân Hân khiến cô khó thở mà mặt trở nên trắng bệch, đôi chân Hân Hân đạp yếu ớt trong không khí.

- Lãnh chủ xin ngài đừng làm thế, tiểu thư có nỗi khổ, nhất thời không kiềm chế nên nói ra những lời đó, tôi xin ngài…. Cô ấy chết mất. Kai bước vào thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi hoảng hốt, bước chân chạy nhanh đến kế bên Phong.

Đôi tay Phong dần dần nới ra, những lời nói của Kai rất đúng, tiểu Hân cũng nói đúng, vậy rút cuộc là anh sai hay sao?

Phong buông tay, Hân Hân ngã xuống sàn nhà ho sặc sụi, Kai cúi xuống đỡ Hân Hân.

- Tiểu thư cô không sao chứ?… Kai lo lắng.

- Gϊếŧ … em đi…. Nếu điều đó anh muốn, mạng này là do anh cứu…. do anh lấy đi… em cũng sẽ vui vẻ chấp nhận. Hân Hân nói với giọng buồn bã.

- Tiểu thư, cô đừng như thế. Kai ngăn vào, anh lo lắng rằng nếu tiểu thư nói một lúc nữa cô ấy sẽ nguy hiểm tới tính mạng mất.

Phong không nói gì, bước chân nặng nề bước ra khỏi căn phòng đó, anh không muốn ở lại để rồi nghe những lời nói khiến anh mất bình tĩnh mà làm hại đến người em gái anh đã hết mực yêu thương.

- Anh ấy, nhẫn tâm…. Với tôi… như thế hay sao? Hân Hân bắt đầu rơi những giọt lệ, rồi ngày một nhiều hơn.

- Tiểu thư, cô đừng buồn. Kai vỗ vỗ vào lưng Hân Hân mong cô sẽ bớt đi đau khổ.

- Anh nói tôi biết, tôi có điều gì không tốt, hả? Hân Hân ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Kai.

- Cô rất tốt, nhưng…. Lãnh chủ … trái tim ngài ấy…. đã hướng về người khác.

Hân Hân dựa đầu vào ngực của Kai khóc rất nhiều, rất nhiều, trong căn phòng ban đầu chỉ có tiếng đánh máy thì giờ đây thay thế vào đó là tiếng khóc mãi không ngừng của một trái tim đang tan vỡ.

Phong bước vào hầm rượu lấy ra những chai rượu mạnh nhất cứ thế mà bung nắp, ngửa cổ nóc cạn một hơi hơn nữa chai, uống đến không biết bao nhiêu nhưng vẫn không khiến cho tâm trạng tồi tệ của anh giảm đi được phần nào.

Những lời nói ban nãy của tiểu Hân cứ vang vẳng bên tai, cứ thế, anh cứ nghe rồi cứ uống, rất nhanh dưới sàn lăn lóc đầy những chai rượu rỗng, người Phong cũng ướt đẫm rượu, gương mặt thì không còn nhận ra được là rượu đắng hay là nước mắt đắng.

Anh ngồi dựa vào tường, trên tay vẫn còn chai rượu đang uống dở, đôi mắt nhìn xoáy vào màn đêm tĩnh mịt tăm tối, anh nhớ lại nguyên ngày hôm nay anh đã ở bên tiểu Yên vui vẻ như thế nào, anh cũng đã cười rất nhiều, anh cũng đã làm những việc mà trước đây chưa bao giờ anh làm.

Anh đã vì cô mà ngồi đấy hát rong chỉ để cho cô nghe, nhưng trong tâm trí cô, không hề rung động một chút nào, anh rất sợ đôi mắt ấy sẽ mang một màu buồn ảm đạm như trước.

Trong thâm tâm anh luôn muốn giữ cô bên cạnh, nhưng nếu là khi trước, là khi cô chưa bị tai nạn, anh sẽ không phải lo lắng như bây giờ đây, lúc đó ít nhất cô không để lòng mình rung động bởi bất cứ thằng đàn ông nào.

Nhưng…… bây giờ đã khác, cô nhớ đến hắn ta, cô khóc vì hắn ta, cô đau khổ vì hắn ta, anh tự hỏi liệu một khi trái tim đã chứa đựng một hình bóng của người mình yêu, liệu có dễ dàng mà thay đổi hay không?.

- Sẽ không… hay là có…. Phong nói khẽ, rồi chai rượu tiếp tục đưa thứ chất lỏng đắng ấy vào cuống họng, xuống đến bao tử…. nóng ran cả người.

Đầu óc bất đầu có cảm giác lâng lâng, hình ảnh, gương mặt, nụ cười, trong anh bây giờ chỉ suy nghĩ đến một người, Phong gục đầu tự cười mỉa mai mình, bản thân là kẻ đứng cao nhất, nhưng lại có lúc là một kẻ bại trận như thế này cơ chứ.

- Mày là kẻ thất bại. Lời nói cay độc lại chính do bản thân mình phát ra, tự tuyên án thất bại cho chính mình còn nỗi đau nào hơn????

Liệu cố níu giữ tiểu Yên bên cạnh có phải là một cách làm đúng hay không?, tiểu Yên có được hạnh phúc hay không? anh không thể không thừa nhận, Yên ở bên cạnh Hạo, hắn ta đã giúp cho Yên nở được nụ cười tươi như bây giờ, còn anh thì chỉ có thể ở bên cạnh cô, giúp cô, chứ anh chưa từng biết được Yên suy nghĩ những gì? vì bản thân Yên quá khó hiểu, thế mà Hạo lại làm được điều mà anh chưa từng làm được.

Sóng gió nào anh chưa từng trải qua, khó khăn nào anh chưa từng nếm thử, nhưng đối với người con gái ấy, thì anh cố gắng hết sức mình, thì vẫn là số 0………….

Bãi biển xanh, bãi cát vàng thơ mộng, bức tranh tuyệt mỹ của thiên nhiên, sóng cuộn vào bờ cát rồi lại trôi đi ra xa, gió thổi nhè nhẹ đưa làn tóc bồng bềnh trong làn gió, trên biển có một cô gái mặc bộ váy trắng, nhưng sao bóng dáng lại cho người ta cảm giác buồn đau như thế?

Từng bước, từng bước, Yên bước đến gần cô ấy, đôi chân trần đi trên cát in lại những dấu vết rất sâu……thật gần rồi, đưa đôi tay định chào vào vai cô gái lạ ấy, đột nhiên cô ấy quay qua…. Yên hốt hoảng nhìn người trước mặt, bước chân vì hoảng sợ không kịp lùi mà vấp ngã, Yên té xuống làn nước ấy, nhưng khi nãy Yên đang đứng trên bờ mà, nơi này cạn mà, nhưng tại sao cô cứ chìm xuống mãi mà không thể ngoi lên được….. Yên vẫy mạnh trong nước nhờ sự giúp đó, trên bờ vẫn là cô gái ấy nhưng……….

Gương mặt cô ấy toàn máu, hốc máu không có tròng…. Bên trong đó tuôn ra hoàng loạt máu bầm màu đen, cô ấy cười, nụ cười man rợ…. vang dội cả vùng biển.

Xung quanh Yên nước biển từ từ chuyển từ xanh dương qua màu tối hơn… đó là máu, mùi máu tanh sộc vào mũi, Yên cố gắng kêu cứu nhưng càng mở miệng thì thứ chất lỏng ấy tràn vào miệng khiến cô không thể thở nổi nữa.

- Thù hận trong lòng ngươi chưa bao giờ được dập tắt… ngươi nên nhớ, ngươi tồn tại đến ngày hôm nay vì mục đích gì… sống là để giẫm đập lên người khác, ngươi đã quá thanh thản rồi, nhìn lại phía sau ngươi đi.. âm thanh cô gái ấy vang lên như âm thanh từ địa ngục.

Yên theo hướng tay cô ta mà nhìn về phía sau… tròng mắt Yên mở to hoảng hốt, những cánh tay đang giơ lên, kéo cô chìm xuống biển nhanh hơn, Yên cố gắng tránh xa nhưng không được, sức cô ngày càng yếu…. một bàn tay bịt mắt cô rồi cứ như thế kéo Yên chìm xuống một vùng biển toàn là máu và cánh tay người.

- Suốt đời ngươi chỉ có thể tồn tại vì …. Thù hận… ngươi chính là sống vì thù hận…

Yên bật người dậy trên người toàn mồ hôi lạnh, cô thở dốc, gương mặt nhìn xung quanh toàn là một màu đen kịn, cô đang rất sợ. Đưa tay ôm lấy đôi vai gầy, cô cố gắng trấn tỉnh mình, chỉ là mơ, chỉ là mơ, đó không là thật.

Những giấc mơ kinh khủng ấy, cứ luôn quấn lấy cô mỗi đêm khiến cô không thể nào ngũ ngon được, mỗi lần như thế trong lòng ngày một thêm nỗi sợ hãi chất chứa trong lòng.

Yên đưa tay sờ vào mép giường, cô định bước xuống giường đi tìm nước uống, cô khát đến khô cổ rồi.

Nhưng bàn tay cô chạm phải thứ gì mềm ấm, cô giật mình rút tay nhanh về, rồi tìm công tác đèn mở lên, ánh sáng được mở, Yên mới thở phào nhẹ nhõm… thì ra là Phong, sao anh ấy lại ngũ như thế bên phòng cô kia chứ… nhưng sao trên người toàn là mùi rượu, có phải mới uống nhiều lắm không, đến nổi không về đúng chính xác căn phòng của mình nữa.

Yên lắc đầu nhẹ, đưa tay định đỡ Phong lên.

- Tiểu Yên… nói ta biết… ta không tốt với em chổ nào?. Phong nói trong hơi men, khi nãy anh đang ngũ lại bị con mèo nhỏ này làm náo loạn.

- Anh tỉnh rồi sao? Tỉnh rồi thì về phòng mình đi, trời gần sáng rồi. Yên đuổi.

Phong ngước lên nhìn Yên, rồi tự cười một mình.

- Nói ta biết… bên ta… em … có… vui… hay không?

- Anh say rồi, về phòng nghĩ đi. Yên nắm lấy tay Phong kéo dậy.

- Ta không say. Phong hất tay Yên ra, nắm chặt lấy vai cô mà ép vào thành giường, gương mặt anh gần sát mặt cô, hơi thở anh nồng nặc mùi rượu khiến Yên bị choáng váng.

- Nói ta nghe… ta … có làm… em hạnh phúc. Giọng Phong nhỏ hơn.

Yên tránh ánh mắt chân tình ấy, cô không đáp.

- Ta muốn nghe em nói… nói ta biết. Phong gằng giọng.

Đáp lại cũng chỉ là im lặng. Bàn tay Phong tụt ra khỏi vai Yên rơi thỏng xuống,

Phong đứng dậy, anh đưa mắt nhìn Yên, một ánh mắt buồn không đáy, anh thật sự đang rất buồn và…. Rất đau.

Phong đi rồi, Yên mới thở nhẹ nhõm, Yên không muốn trả lời… vì Yên không muốn làm Phong đau thêm nữa, như vậy cũng tốt.

- Tôi nợ anh, xin lỗi… Yên khẽ nói chỉ một mình nghe được.
« Chương TrướcChương Tiếp »