Buổi tối.
Đàm Dịch Khiêm đứng trước cửa sổ phòng làm việc, lặng lẽ thưởng thức rượu đỏ trong tay.
Ánh sáng trong phòng mờ ảo, chỉ có ngọn đèn thành phố chiếu lên chất lỏng màu đỏ chập chờn trong ly, làm người ta bất giác cảm thấy quỷ dị.
Bỗng dưng, tiếng bước chân khẽ khàng vang lên sau lưng Đàm Dịch Khiêm, giọng nói cung kính của chị Dư truyền đến, "Tổng giám đốc."
Đàm Dịch Khiêm nhìn thẳng về phía trước, lời nói bình thản lại khó nén vẻ uy nghi, "Nói đi."
"Chúng tôi đã điều tra được tung tích của cô Đường Hân, nhưng...." Chị Dư ngừng lại rồi nói tiếp, "Đường Hân sống không tốt lắm.... Mấy năm nay, không thể tìm ra tung tích của cô Đường Hân bởi vì khi cô ấy mười sáu tuổi đã bị bọn buôn người bán qua Mỹ...."
Nghe chị Dư nói vậy, đôi mắt sâu thẳm của Đàm Dịch Khiêm hiện vẻ sắc bén, siết chặt cái ly trong tay, tưởng chừng muốn bóp nát như một tấm chăn mềm.
Hiểu tâm trạng lúc này của Đàm Dịch Khiêm, chị Dư an ủi, "Tổng giám đốc xin yên tâm, tôi sẽ hết sức nhanh chóng tới Mỹ đón cô Đường Hân trở về."
"Không cần, tôi sẽ tự đi một chuyến." Đàm Dịch Khiêm lạnh giọng, ngay sau đó nâng ly rượu khẽ nhấp một hớp, vẻ tức giận vừa rồi của anh nghiễm nhiên tự biến mất.
Chị Dư cúi đầu, "Vâng."
Sau khi bước ra ngoài vài bước, chị Dư đứng lại rồi chần chừ quay người, đang do dự có nên nói nghi vấn trong đáy lòng mình hay không.
"Có chuyện." Đây không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định.
Chị Dư chần chừ, lưỡng lự giữa nói hay không nói, cuối cùng vẫn dũng cảm thốt lên, "Tổng giám đốc, nếu cô Đường trở lại.... thì cô Hạthế nào ạ?"
Đàm Dịch Khiêm không trả lời chị Dư, tia sáng âm u lạnh lẽo chiếu từ phía trước cũng đã nói cho chị Dư biết đáp án.
-----
Ban đêm, tại khách sạn "Tứ Quý".
Trong phòng tắm, sau khi trải qua luật động cuồng dã như mọi lần, Đàm Dịch Khiêm lại ôm Hạ Tử Du ra khỏi phòng tắm....
Đàm Dịch Khiêm đặt nhẹ Hạ Tử Du lên chiếc giường lớn mềm mại, yêu thương hôn gò má vẫn ửng đỏ của Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du ngượng ngùng vùi vào trong chăn, trong đầu hiển nhiên vẫn còn hình ảnh quay cuồng kí©ɧ ŧìиɧ trong phòng tắm vừa nãy.
Một lúc lâu sau, Hạ Tử Du ló đầu ra khỏi chăn, lúc này mới phát hiện Đàm Dịch Khiêm đã thay áo sơ mi xong từ lúc nào rồi, đang đứng ở trước gương sửa sang lại cà vạt.
Hạ Tử Du nhẹ nhàng ngồi dậy, nghi ngờ nói, "Anh muốn ra ngoài sao?"
Đàm Dịch Khiêm nhìn gương, môi mỏng nói lời hờ hững, "Ừ, đi Mỹ xử lý vài chuyện riêng."
"Bây giờ ư?" Hạ Tử Du kinh ngạc.
"Ừ."
Hạ Tử Du ngồi thẳng người, dựa vào đầu giường, im lặng nhìn anh.
Cô biết cô không có tư cách để hỏi chuyện riêng của anh, nhưng lúc này, cô lại không thể khống chế được mà thốt lên, "Anh phải đi Mỹ bao lâu?"
Giọng nói của Đàm Dịch Khiêm vẫn nhẹ nhàng lạnh nhạt, "Nửa tháng."
Hạ Tử Du khẽ gật đầu, không nói gì thêm nữa, nhưng mà đáy lòng lại trào dâng cảm giác mất mát không nói nên lời.
Mấy phút sau, lúc Đàm Dịch Khiêm chuẩn bị đi, Hạ Tử Du đột nhiên gọi theo với theo anh, "Dịch Khiêm...."
Đàm Dịch Khiêm dừng bước, chờ cô lên tiếng.
Hạ Tử Du nhìn bóng lưng cao lớn của anh một giây, cuối cùng vẫn nuốt lại lời nói muốn thốt ra, khẽ xua tay, "À, không có gì...."
Đàm Dịch Khiêm gật đầu, khẽ nói, "Ngoan ngoãn chờ tôi trở lại."