"Ah ah..."
Cao Dũng tại lực lượng chênh lệch dưới, nhịn không được thống khổ. Mở miệng cất tiếng gào rú.
Thần sắc hết sức là vặn vẹo.
Diệp Tử Phàm bây giờ đã luyện thành Hỗn Độn Bá Thần Quyết đại thành sơ kỳ. Thân thể của hắn có thể so với thượng phẩm Phàm khí, cho dù là bát trọng Võ Mạch đến, cũng không thể nào phá nổi, Cao Dũng chẳng qua là Võ Mạch nhị trọng, có thể chống lại mới là quái sự.
Tuy nhiên những công tử ca này không biết a
"Cao thiếu, xảy ra chuyện gì? Người làm sao vậy? "
"Không lẽ, đêm qua Hồng Tụ cô nương đã móc sạch thân thể của người hay sao? "
"Lão Cao! Không cần đùa nữa. Người đóng giả không thật cho lắm! "
Lôi Báo cũng hơi nghi hoặc, hắn cũng chỉ cho là Cao Dũng muốn tăng thêm niềm vui, nên mới giả bộ trong như thật.
Cao Dũng thực lực cũng không so với hắn kém, chỉ là hắn ôm đùi đại thiếu gia, nên bọn họ mới có thể lấy mình cầm đầu mà thôi.
Nhưng một lúc sau, vẫn còn thấy Cao Dũng nằm dưới đất, ôm lấy cánh tay quằn quại rêи ɾỉ, Lôi Báo và đám công tử ca không còn tươi cười được nữa.
Bọn hắn miệng mở to, như có thể nuốt một con Báo giống như.
"Ực ".
Tiếng nuốt nước miếng truyền ra.
Bọn hắn chấn động.
Cũng có người không thể tin nổi, trong trí tưởng tượng của bọn hắn. Không phải là Diệp Tử Phàm nằm lăn lộn, kêu gào sao. Bây giờ ngược lại người nằm xuống lại là Cao Dũng.
Thế giới này có chút không thực. Từ khi nào Võ Mạch nhất trọng võ giả, lại cường đến như vậy.
"Một bầy kiến hôi, cũng dám mạo phạm ta!"
Diệp Tử Phàm nhìn còn đang nằm rêи ɾỉ dưới đất Cao Dũng, hừ lạnh nói.
Dùng hắn thực lực bây giờ, chỉ cần dùng một đầu ngón tay, cũng có thể diệt Cao Dũng mười lần.
Đến lúc này đám người Lôi Báo mới từ trong khϊếp sợ tỉnh lại.
"Cao thiếu! Người làm sao vậy? "
Có người ân cần hỏi thăm.
"Chuyện này không đúng, nhất định có gì nhầm lẫn tại đây. "
Mấy vị công tử ca thần sắc kinh hoàng, ẩn ẩn có một tia bất an xuất hiện.
Có một tên công tử ca nhìn thấy sự tình không đúng, lập tức lấy nhanh nhất tốc độ lui lại, lao ra cửa.
Diệp Tử Phàm rất là khinh thường, khẻ động thân thể, lấy tốc độ nhanh chóng mặt xuất hiện trước mặt của hắn.
Hắn bình tĩnh xuất ra một quyền. Quyền phong chấn động, lấy tốc độ cực nhanh đánh vào công tử ca này.
"Rầm! "
Một tiếng trầm đυ.c vang lên, tên công tử ca này đã bay vào vách tường, rơi xuống. Lôi Báo nhìn thấy hắn hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít, chín mươi phần trăm có lẽ không sống nổi.
Không cho Lôi Báo kịp phản ứng lại.
"Rầm "
"Rầm "
"Rầm "
"Rầm "
Lại bốn tiếng trầm đυ.c vang lên, bảy người tiến đến, nhưng bây giờ chỉ còn một mình Lôi Báo có thể đứng.
"Ực "
Lôi Báo nuốt một tiếng nước miếng. Mồ hôi lạnh từ trên người tuôn trào mà ra. Hắn thấy cái gì.
Chỉ có năm quyền, năm tên Võ Mạch cảnh võ giả đã nằm ra bất động. Trong đó còn có một tên giống hắn là Võ Mạch nhị trọng thiên. Đây là kiểu thực lực gì.
Tam trọng. Không ít nhất cũng là tứ trọng Võ Mạch thực lực. Võ Mạch tam trọng hắn cũng từng giao thủ qua, tuy nhiên không phải đối thủ, nhưng ít ra cũng kiên trì được mười mấy chiêu.
Đằng này tất cả mọi người chỉ bị một quyền đã đảo. Đây quả thật là khủng bố. Chẳng lẽ từ trước đến nay hắn đều là giả vờ hay sao, mười sáu tuổi có được Võ Mạch cảnh tứ trọng mà là phế vật.
Hắn năm nay đã gần hai mươi tuổi vẫn chỉ là Võ Mạch nhị trọng thiên, chẳng lẽ là phế vật trong phế vật.
Không thể chấp nhận được sự thật này, hắn thất thần ngồi bệch xuống đất. Hắn biết tại một tôn Võ Mạch cảnh tứ trọng trước mặt chạy trốn, đó là si tâm vọng tưởng.
Còn cùng đối phương chiến đấu "ha ha" không thấy thảm trạng của sáu tên đồng bạn hay sao.
Hắn đã mất đi dũng khí cùng Diệp Tử Phàm chiến đấu, vì hắn biết kết quả chỉ có thãm hại hơn mà thôi.
" Người cũng thật thông minh, không có cùng ta động thủ".
Diệp Tử Phàm đi đến cách Lôi Báo một thước, bình tĩnh mở miệng.
"Có ý nghĩa sao?"
Lôi Báo máy móc trả lời.
"Người không cầu xin tha thứ sao?"
"Ta đã phát hiện được người không phải là phế vật, mà là thiên tài, so với hai vị ca ca của người càng thiên tài. Người sẽ bỏ qua cho sao!"
Lôi Báo không ngốc, tuy rằng hắn không biết Diệp Tử Phàm, thiên phú khủng bố như thế, nhưng vẫn giả dạng thành phế vật. Chắc chắn là có nguyên nhân, hôm nay mình lại bóc trần bí mật này, Diệp Tử Phàm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình.
Chỉ đổ tội cho mình quá mức tham lam trùng Mạch đan. Mã Nguyên không phải là thất thủ, mà căn bản không có thể gϊếŧ được Diệp Tử Phàm.
Tuy không biết nguyên nhân gì Diệp Tử Phàm không có gϊếŧ Mã Nguyên, nhưng mà Mã Nguyên ngày lành cũng không có bao lâu nữa. Theo hắn biết vì nịnh bợ đại thiếu gia, Mã Nguyên chính là ra sức nhiều nhất. Nếu như Diệp Tử Phàm buông tha cho Mã Nguyên, đó là không có thiên lý.
Đáng tiếc mình đã không còn trông thấy ngày ấy.
Nếu trên đời này có thuốc hối hận, cho dù tán gia bại sản hắn cũng sẽ mua một viên.
Diệp Tử Phàm không quan tâm đến suy nghĩ phứt tạp trong lòng của Lôi Báo. Hắn chỉ hỏi thử mà thôi, từ khi Lôi Báo bước chân vào căn phòng này, vận mệnh chú định sinh mệnh của hắn đã đi đến cuối.
"Ta hỏi cái gì, người phải thành thật trả lời, nếu như ta vừa ý, sẽ cho người một cái thống khoái, nếu không, người sẽ phát hiện, chết là một kiện mỹ hảo như thế nào! "
Lôi Báo rùng mình, hắn không có nghi ngờ Diệp Tử Phàm nói, một tên thiên tài có thể ẩn nhẫn mười sáu năm mặc cho hạ nhân hành hạ, chửi rủa. Hắn tự nhận mình làm không được.
Hắn chỉ muốn một cái chết nhẹ nhàng mà thôi. Vì vậy hắn ra sức gật đầu.
"Ta hỏi người, tại sao người và Mã Nguyên một hai phải đưa ta vào chỗ chết mới cam tâm? "
Diệp Tử Phàm thanh âm không mang theo một chút ấm áp của trần thế hỏi.
"Là đại thiếu gia, là đại thiếu gia ám chỉ ta cùng Mã Nguyên làm như vậy, hơn nữa sau khi làm xong sẽ có một viên Trùng Mạch đan làm ban thưởng. Ta và Mã Nguyên chính là vì Trùng Mạch đan mà đến! "Chuyện đến nước này, hắn cũng không có gì hảo giấu diếm. Trước khi chết có thể kéo theo một hai tên đệm lưng cũng không tồi.
"Trùng Mạch đan ư." Diệp Tử Phàm nói thầm một tiếng.
Hắn biết Trùng Mạch đan chính là nhất phẩm trung giai đan dược, chỉ dành cho Võ Mạch tứ trọng trở xuống phuc dụng. Công dụng chính là giúp Võ giả Trùng kích cảnh giới đan dược.
Võ Mạch nhị trọng thiên phục dùng có một trăm phần trăm có thể thăng tam trọng.
Võ Mạch cảnh tam trọng phục dùng có ba mươi phần trăm thành công tấn thăng đệ tứ trọng.
Tuy nhiên giá cả của nó cũng vô cùng trân quý. Một viên giá trị khoảng ba ngàn kim tệ.
Nếu trên thị trường xuất hiện Trùng Mạch đan, chắc chắn sẽ bị các gia tộc thế lực quét sạch hầu như không còn.
"Ha ha, không ngờ mạng của ta lại đáng giá ba ngàn kim tệ. Nếu một ngày không có tiền xài có thể đưa mình bán một cái giá tốt. " Diệp Tử Phàm tự giễu nói.
" Lôi Báo,người đã vì Trùng Mạch đan đến gϊếŧ ta, cho nên người cũng chỉ có thể dùng mệnh của người đến trả". Diệp Tử Phàm ánh mắt rét lạnh nhìn về phía Lôi Báo. Một chỉ đâm vào mi tâm của hắn, kết thúc đi sinh mệnh.
"Hừ! Nếu thôn phệ các người, thực lực của ta có lẽ sẽ tăng thêm một đoạn! "Nhìn xung quanh tràn đầy huyết tinh, Diệp Tử Phàm không buồn không vui nói.
Cũng không phải nói Diệp Tử Phàm lãnh khốc vô tình. Đây chính là hiện thực của thế giới này.
Nếu hắn không cường đại lên lần sau bị nuốt có lẽ là hắn
"Chủ nhân! Người không nên sát những người này, chỉ có người sống, sinh mệnh tinh hoa mới tràn đầy, ngài thôn phệ hiệu quả sẽ cao hơn! "Bỗng nhiên Đại Hắc thanh âm từ trong Luyện Thần không gian truyền ra.
"Chuyện quan trọng như vậy, tại sao người không nhắc nhở ta?" Diệp Tử Phàm nhìn quanh chết đi năm cụ thân thể cảm thấy đau lòng, phải biết đây là tài nguyên a.
"Chủ nhân! Ngài cũng không có hỏi ta!"Đại Hắc có chút ủy khuất nói.
Diệp Tử Phàm rất là im lặng, ta không hỏi ngươi, người ngược lại không thể nhắc nhở ta hay sao.
Trong lòng của hắn thầm mắng. Chuyện đang xảy ra cũng đành thôi, lần sau sẽ rút kinh nghiệm.