“Không được hồ nháo!”
Cố Tây Trầm nắm lấy bàn tay Lâm Vãn đang làm loạn.
Lúc này Lâm Vãn dán ở bên tai Cố Tây Trầm nhẹ giọng nói: “Ông xã, vừa rồi anh thay quần áo cho em, dươиɠ ѵậŧ đã cứng. Thật sự không cần em giúp anh một chút sao?”
Cố Tây Trầm nghe được Lâm Vãn nói, côn ŧᏂịŧ dưới thân nháy mắt căng cứng. Chỉ thấy giữa hai chân Cố Tây Trầm dựng lên một cái lều trại.
Lâm Vãn đem áo khoác của mình, miễn cưỡng che khuất địa phương Cố Tây Trầm có phản ứng.
“Đây là ở trên xe, Lâm Tiểu Bàn!”
Cố Tây Trầm trực tiếp thấp giọng kêu biệt danh khi nhỏ của Lâm Vãn.
“Cho nên ông xã ngàn vạn lần không được phát ra âm thanh kỳ quái. Nếu không trợ lý của em sẽ nghe thấy.”
Lâm Vãn mỉm cười với Cố Tây Trầm, tiếp đó ngón tay nắm qυყ đầυ cực đại bắt đầu loát. Bàn tay nhỏ mềm mại qua lại trên dươиɠ ѵậŧ cứng rắn.
Cố Tây Trầm bị kí©h thí©ɧ, hầu kết trên dưới lăn lộn, anh dựa vào ghế sau, hô hấp trở nên khó khăn.
Đây là đang nằm mơ đi? Nếu không Lâm Vãn sao có thể cam tâm tình nguyện mà giúp anh loát côn ŧᏂịŧ?
Cũng may phía trước, do khí thế mạnh mẽ của Cố Tây Trầm, tiểu trợ lý cùng tài xế không dám quay đầu. Nếu không bộ dáng này của Cố Tây Trầm sẽ bại lộ hai người giờ phút này đang ở làm chuyện gì.
Đột nhiên móng tay Lâm Vãn cào lên dươиɠ ѵậŧ Cố Tây Trầm. Nháy mắt dươиɠ ѵậŧ Cố Tây Trầm run run bắn vào lòng bàn tay Lâm Vãn.
“Ông xã, anh không được sao? Bắn ra rất nhanh.”
Lâm Vãn áp vào lỗ tai Cố Tây Trầm, nhẹ giọng cười nói.
Cố Tây Trầm hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái. Vốn dĩ ở trên xe yêu đương vụиɠ ŧяộʍ đã là quá kí©h thí©ɧ, hơn nữa anh cấm dục ba năm, phản ứng có thể không mãnh liệt sao?
“Ánh mắt của ông xã thật đáng sợ.”
Lâm Vãn nở nụ cười.
“Em đúng là tiểu tao hóa!”
Cố Tây Trầm cắn răng thấp giọng nói. Anh lấy khăn giấy chuẩn bị giúp cô lau khô tay nhỏ. Nhưng không đợi Cố Tây Trầm giúp cô lay, Lâm Vãn thế nhưng đem ngón tay dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ bỏ vào trong miệng.
Chỉ thấy cô vươn đầu lưỡi phấn đem đầu ngón tay dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ trực tiếp liếʍ.
Nhìn bộ dáng Lâm Vãn, Cố Tây Trầm cảm thấy cơ thể mình lại bắt đầu có phản ứng.
Lâm Vãn thấy Cố Tây Trầm bất lực, nhịn không được nở nụ cười, “Ông xã, ghế sau xe này không rộng lắm. Nếu ghế sau rộng một chút, em có thể ở trên xe khẩu giao cho anh.”
Cố Tây Trầm hít sâu một hơi, trong đầu nhịn không được hiện ra hình ảnh Lâm Vãn ở ghế sau khẩu giao cho anh. Dươиɠ ѵậŧ anh ở trong miệng nhỏ của cô ra vào.
Hình ảnh kia…
Anh cũng chỉ có thể ngẫm lại mà thôi. Lúc ấy cô đã khôi phục bình thường, đến lúc đó chỉ sợ nhìn thấy anh đều hận không thể gϊếŧ anh ngay lập tức.
Chiếc xe rất nhanh dừng trước một tòa nhà trong trung tâm thành phố.
Lâm Vãn lần này làm phát ngôn toàn cầu cho một thương hiệu quốc tế . Từ sau khi nhận giải ảnh hậu, vô số quảng cáo đến tay. Mà lần chụp quảng cáo trên tầng mười bảy của nhãn hiệu.
Sau khi dừng xe, tài xế đi lái xe chạy đến bãi đỗ xe, trợ lý nhỏ ở trên xe chuẩn bị đồ chút nữa phải dùng.
Lâm Vãn cùng Cố Tây Trầm đi thang máy vip lên lầu trước.
Bước vào thang máy, Lâm Vãn ngay từ đầu còn nghiêm túc, nhưng rất nhanh tay nhỏ của cô đã không an phận mà đặt lên ngực Cố Tây Trầm.
Tiếp theo đôi tay quàng lên cổ Cố Tây Trầm.
“Lâm Vãn, em an phận một chút”
Cố Tây Trầm thấp giọng nói. Ở trên xe bị tay cô câu dẫn du͙© vọиɠ sắp nổ mạnh rồi.
“Ông xã, sáng sớm anh không hôn em. Anh còn hung dữ với em!”
Lâm Vãn cau mày, ủy khuất nói.
Cố Tây Trầm thấy ánh nước lấp lánh trong mắt cô, vội vàng cúi đầu hôn môi cô.
“Đủ rồi.”
“Không đủ!”
Ngón tay anh giữ cằm cô, nặng nề mà vân vê cánh môi cô.
“Còn cái gì?”
“Còn chưa có duỗi đầu lưỡi.”
Lâm Vãn vẻ mặt ghét bỏ mà nói.
Cố Tây Trầm không phải chưa từng ảo tưởng bản thân cùng Lâm Vãn hôn lưỡi, nhưng kia cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Anh không nghĩ tới có một ngày sẽ thực hiện được.
Thấy Cố Tây Trầm không có phản ứng, Lâm Vãn liền chủ động đem đầu lưỡi vói vào trong miệng anh. Cái lưỡi quấn quanh Cố Tây Trầm, cùng đầu lưỡi anh cọ xát.
Ngay từ đầu Cố Tây Trầm còn có thể nhịn được, nhưng rất nhanh liền chế trụ đầu Lâm Vãn, ở trong miệng cô tùy ý xâm lược.
Hai người hôn đến khó phân thắng bại, đến nỗi thang máy tới tầng 17 cũng không phát hiện.