Cố Tây Trầm hít một hơi khí lạnh thật sâu. Nếu không phải cô hiện tại ý thức không rõ, anh hận không thể lập tức đem cô đè ở trên giường hung hăng cưỡиɠ ɠiαи!
“Lâm Vãn, ngủ!”
Cố Tây Trầm cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Vãn bị Cố Tây Trầm bọc thành một vòng, ép phải ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
Lâm Vãn đã ngủ, nhưng dươиɠ ѵậŧ Cố Tây Trầm vẫn cứng đến ngủ không yên.
Sáng sớm hôm sau.
Cố Tây Trầm yêu cầu trợ lý hoãn hết công việc, anh tính toán mang Lâm Vãn đi kiểm tra.
Anh thay quần áo lại nhìn thấy Lâm Vãn trần trụi ngồi ở trên giường.
“Ông xã, quần áo em đâu? Vì sao trong tủ không có quần áo của em?”
Nhìn cặρ √υ" nhảy lên, Cố Tây Trầm hít hà một hơi sau, ngay lập tức dùng chăn đem cô bọc lại.
“Anh đã bảo trợ lý đem quần áo của em tới đây.”
“Vậy cũng quá phiền toái. Em muốn một phòng để quần áo! Bên trong có quần áo, giày dép còn cả túi nữa!”
Hai tay Lâm Vãn gắt gao ôm eo Cố Tây Trầm.
Cố Tây Trầm hầu kết giật giật, giải thích nói: “Lâm Vãn, em không sống ở đây.”
“Ông xã, thực xin lỗi. Em không nên bởi vì ghen mà dọn ra ngoài. Hôm nay em sẽ dọn về!”
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Vãn dán lên ngực anh, yếu ớt nói.
Cố Tây Trầm nhìn bộ dáng cô, trái tim run rẩy vài phần. Nếu Lâm Vãn vẫn luôn như vậy thì tốt rồi.
Chỉ tiếc…
“Trợ lý đem lịch trình của em cho anh, hôm nay em còn phải chụp quảng cáo. Chút nữa chuyên viên trang điểm sẽ tới đây, em trước chụp xong quảng cáo xong rồi lại nói.”
Cố Tây Trầm biết Lâm Vãn hiện tại chỉ đang gặp vấn đề về đầu óc. Chờ cô thanh tỉnh,về sau sợ là hận không thể cách xa anh tám dặm. Lại còn muốn sống chung với anh sao?
“Vậy được rồi. Chụp xong quảng cáo, em sẽ bảo trợ lý đem đồ của em dọn lại đây.”
Cố Tây Trầm: Ý anh là vậy sao!
Chỉ chốc lát sau trợ lý Tiểu Trần đem quần áo Lâm Vãn chụp quảng cáo hôm nay đến.
Cố Tây Trầm cầm quần áo trở lại phòng ngủ đưa cho Lâm Vãn.
Nhưng Lâm Vãn nhìn váy trên tay Cố Tây Trầm, không có muốn ý tứ tiếp nhận.
“Ông xã, giúp em mặc!”
Lâm Vãn vươn tay về phía Cố Tây Trầm.
Cố Tây Trầm giọng nói khàn khàn: “Tự mình mặc.”
“Không! Ngày hôm qua anh trả lời điện thoại bạn gái cũ, em còn chưa có tha thứ cho anh đâu!”
“Không phải bạn gái cũ!”
“Vậy anh vẫn nhận điện thoại của cô ta!”
Lâm Vãn bẹp bẹp miệng, đôi mắt hồng hồng. Hai mắt đen lại ấp ủ ra nước.
“Duỗi tay!”
Cố Tây Trầm đối với Lâm Vãn quả thực không có sức chống cự.
Thấy Cố Tây Trầm đồng ý, Lâm Vãn liền dang tay ra để Cố Tây Trầm giúp cô mặc áσ ɭóŧ vào trước.
Thời điểm Cố Tây Trầm ở trường quân đội, lần đầu tiên cầm súng anh không hề run một chút nào, kết quả lúc này ngón tay chạm vào áσ ɭóŧ Lâm Vãn lại run rẩy.
Thật vất vả giúp Lâm Vãn mặc áσ ɭóŧ y, Lâm Vãn lại hô: “Ông xã, đóng chặt nút ngực lại. Bằng không ngực sẽ rũ xuống.”
Ngón tay Cố Tây Trầm nắm lấy vυ" cô, bàn tay thô ráp cọ xát vυ" mềm mại. Kí©h thí©ɧ đầṳ ѵú Lâm Vãn lại cứng lên.
Anh cố nén xúc động bóρ ѵú cô, nhanh chóng giúp cô mặc qυầи ɭóŧ cùng váy, sau đó bước ra khỏi phòng.
Trợ lý Tiểu Trần nhìn sắc mặt lạnh lùng của Cố Tây Trầm, nhịn không được run bần bật.
Quả nhiên tin đồn Cố ảnh đế cùng chị Lâm là vợ chồng plastic vợ một chút đều không giả.
Lên xe, Tiểu Trần vốn dĩ theo thói quen cùng Lâm Vãn ngồi ở hàng ghế sau. Kết quả không nghĩ tới Cố Tây Trầm cũng lên xe.
Luồng khí lạnh lẽo, ngột ngạt khiến Tiểu Trần run bần bật, cô bé vội vàng từ trên ghế sau chạy đến phía ghế phụ phía trước.
Cố Tây Trầm tối hôm qua một đêm không ngủ, tính toán nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát. Ngay khi anh vừa mới nhắm mắt lại, một bàn tay nhỏ mềm mại bao trùm phía trên dươиɠ ѵậŧ anh.