“Em thường xuyên đi cùng Tô Tử?”
Mặt Cố Tây Trầm vô biểu tình hỏi.
Lâm Vãn vội vàng điên cuồng lắc đầu. Ông xã phải nghe em giải thích!
Không đợi Lâm Vãn giải thích, mấy người đàn ông kia đã đi về phía cô.
Lâm Vãn không chỉ xinh đẹp mà dáng người còn hoàn hảo! Xinh đẹp như vậy, lại còn nhiều tiền. Cho dù bảo bọn họ phục vụ miễn phí, bọn họ cũng nguyện ý!
Nhưng mấy tên trai bao này không có chú ý tới người đàn ông đứng cạnh Lâm Vãn sắc mặt càng ngày càng khó coi.
“Vãn Vãn, cậu thấy mấy người đẹp trai này thế nào? Tất cả đều dựa theo thẩm mỹ của cậu tuyển chọn! Trước kia thời điểm học cấp ba, cậu không phải nói muốn tìm bạn trai cao 1m88, có cơ bụng tám múi, như vậy sẽ có cảm giác an toàn sao! Cậu nhìn xem bốn người đàn ông này như thế nào?"
Tô Tử vẻ mặt hưng phấn nói.
Lâm Vãn nhìn bốn người đàn ông đứng thành hàng, cô nhịn không được lui về phía sau.
“Tô Tử, tớ có chồng rồi.”
Lâm Vãn vội vàng gắt gao nắm lấy cánh tay Cố Tây Trầm. Sau đó không ngừng hướng ánh mắt nhìn anh.
Ông xã, em vô tội! Em cũng không biết cái kinh hỉ đấy là tìm trai bao cho em!
Tô Tử nghe được Lâm Vãn nói, cơ hồ cười to ra tiếng, cô nàng giơ ly rượu vang đỏ lên, “Lâm Vãn, cậu muốn chọc tớ cười chết sao? Cậu nói Cố Tây Trầm? Đừng nói tớ, cả nước này ai không biết Cố Tây Trầm không giống chồng cậu? Không phải tớ nói cậu sống không khác gì quả phụ, Cố Tây Trầm quả thực giống như đã chết rồi.”
Hai từ ‘ đã chết ’ khiến khóe miệng Cố Tây Trầm co giật.
Lúc này Tô Tử mới chú ý bên cạnh Lâm Vãn có một người đàn ông. Tô Tử uống nhiều quá rượu, trong lúc nhất thời thế không nhận ra Cố Tây Trầm.
“Vãn Vãn, tớ nói cậu hôm nay tại sao không muốn tìm trai bao thế. Hóa ra là mang theo đàn ông đến! Trước đây cậu quả nhiên không gạt tớ. Tớ nói Cố Tây Trầm là cẩu nam nhân không đáng tin cậy, cậu nói không đáng tin cậy liền tìm đàn ông ở bên ngoài. Nguyên lai là thật sự tìm!”
Tô Tử giơ ngón tay cái nhìn Lâm Vãn.
Lâm Vãn quả thực vội muốn chết, cô vội vàng lôi kéo tay Cố Tây Trầm: “Tớ lúc trước chỉ nói giỡn. Ai kêu anh ấy lén lút gặp bạn gái cũ.”
“Nhưng mà Lâm Vãn, ánh mắt cậu thoạt nhìn không tốt. Nhìn già như vậy. Đàn ông quá 30 tuổi, chức năng tìиɧ ɖu͙© coi như thẳng tắp trượt xuống! Tại sao cậu có thể tìm đàn ông lớn tuổi để thỏa mãn nhu cầu? Hôm nay tớ đã chọn cho cậu, mấy anh chàng đẹp trai đó tất cả đều là hàng to xài tốt.”
Tô Tử nói xong liền bảo hai người đàn ông đi đến bên người Lâm Vãn.
Lâm Vãn vội vàng ôm eo Cố Tây Trầm, “Tớ muốn cái này! Cái khác tớ đều không cần!”
Cố Tây Trầm nghe được Lâm Vãn nói thì cong môi. Giờ thì cuối cùng anh cũng đã nghe được lời anh muốn nghe đêm đêm nay.
“Quên đi, cậu không thích thì cũng không miễn cưỡng cậu. Lại đây cùng nhau uống rượu đi!”
Tô Tử ngồi trên đùi một trong số người đàn ông kia. Lâm Vãn thấy bạn thân ngồi trên đùi của người đàn ông, cô cũng học theo ngồi trên đùi Cố Tây Trầm.
Sau đó Tô Tử kêu một tên trai bao cầm xúc xắc đến, mọi người cùng chơi. Ai ném ít điểm số nhất sẽ bị phạt uống rượu.
Lâm Vãn tung xúc xắc trước, kết quả cô được bốn điểm. Tổng cộng ba viên xúc xắc, cô chỉ được bốn điểm. Điểm số này cơ hồ chắc chắn Lâm Vãn sẽ bị phạt rượu.
Một tên trai bao lập tức đưa chén rượu đến trước mặt Lâm Vãn.
Nhưng mà Lâm Vãn vừa định vươn tay, một tên trai bao khác đã đem ly rượu đoạt đi, sau đó một hơi uống hết.
“Làm sao có thể để chị Vãn uống rượu được? Buổi tối hôm nay chị Vãn thua rượu, tôi sẽ uống hết.”
Sau khi tên trai bao nói xong đắc ý mà liếc mắt nhìn Cố Tây Trầm.
Lâm Vãn xinh đẹp lại nhiều tiền như vậy, ai không muốn? Tên trai bao này nghiễm nhiên đem Cố Tây Thành trở thành đối thủ cạnh tranh. Nghĩ thầm bản thân thoạt nhìn so với Cố Tây Trầm trẻ tuổi hơn, kiểu gì cũng đoạt được Lâm Vãn.
Lâm Vãn không nhìn ra tên trai bao có ý nghĩ gì, còn tưởng rằng là Tô Tử an bài.
Cô vội vàng gật đầu nói cảm ơn, nhưng Lâm Vãn lại không phát hiện sắc mặt người đàn ông bên cạnh càng ngày càng khó coi.
Lúc này Lâm Vãn đột nhiên cảm giác được dưới thân truyền đến một trận tê dại. Cô cúi đầu, nhìn thấy Cố Tây Trầm thế nhưng trộm đem ngón tay duỗi tới dưới váy cô.
Giờ phút này ngón tay lạnh lẽo của Cố Tây Trầm đang vuốt ve giữa hai chân Lâm Vãn.
Ngón tay cách một tầng qυầи ɭóŧ nắn bóp môi âʍ ɦộ.