- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đỉnh Lưu Trà Xanh Xuyên Sách
- Chương 7
Đỉnh Lưu Trà Xanh Xuyên Sách
Chương 7
Hoắc Kiến Đông chạy đến trước mặt cô nói chuyện: “Thi Lôi, cô không nhìn thấy tôi sao,” hai tay sờ xuống cầm camera: “Lát nữa tôi cũng chụp ảnh cho cô, bảo đảm đẹp.”
Thật ân cần, Quý Ngôn nghĩ vậy rồi nói: “Đã rất nhiều năm không lên sân khấu biểu diễn, hẳn là không thành vấn đề.”
Thi Lôi cả kinh nói: “Thật đúng là không nghe nói qua cậu sẽ nhảy múa, tôi còn rất chờ mong.”
“Có cái gì đáng chờ mong?”
Một bóng hình thoán đến trước mặt ba người, Hoắc Kiến Đông hạ giọng ở bên cạnh Quý Ngôn nói: “Thật là nơi nào có hệ hoa, nơi nào liền có nhân tra.”
“Nhân tra?” Quý Ngôn hỏi.
“Đúng vậy, đổi bạn gái giống như thay quần áo, lúc trước vừa tới viện chúng ta liền vọng ngôn, học kỳ này tuyệt đối sẽ cưa đổ hệ hoa, kết quả đâu, đều đã qua nửa năm, vẫn là không có gì.” Hoắc Kiến Đông nói, “Không hổ là Chu Dịch nha.”
Quý Ngôn đánh giá Chu Dịch, người mặc áo khoác da, sau lưng cõng một cây đàn ghi-ta, đầu tóc vuốt ngược.
Chu Dịch đứng lại, ngó thấy Quý Ngôn, không để trong lòng, cười cùng thi lôi nói: “Lôi Lôi cũng ở đây.”
Thi Lôi bĩu môi: “Chúng ta không có thân cận như vậy, em vẫn là kêu tên của tôi đi.”
Hoắc Kiến Đông nhẫn cười.
Chu Dịch liếc Hoắc Kiến Đông, dùng khẩu hình nói: Cười cái khỉ gì? Sau mới đưa mắt nhìn Quý Ngôn nói: “Ui, này không phải hệ thảo sao, hôm nay như thế nào có tâm tình tới nơi này dạo chơi vây,” xem mắt người ăn mặc: “Ngươi đây là muốn làm gì, lên sân khấu xiếc khỉ sao?”
Thi Lôi tức giận: “Chu Dịch, ăn nói cho cẩn thận, Quý Ngôn là lên sân khấu nhảy múa.”
Chu Dịch cười nhạo: “Nhảy múa?" Như sực nhớ lại, “Mà cũng đúng, bị nhiều tiền bối khóa trên nhớ thương như vậy, nhảy múa kéo phiếu, không chừng liền thông qua.”
Hoắc Kiến Đông chỉ vào Chu Dịch đang muốn nói liền bị Quý Ngôn ngăn lại, Quý Ngôn nói với Chu Dịch: "Lát nữa gặp nhau trên sân khấu.”
Thi Lôi nói với Quý Ngôn: “Tôi cùng mấy người bạn nhảy là điệu Jazz, phỏng chừng là ra sân sau cậu, cậu múa xong rồi có thể ở dưới khán đài nhìn xem tôi nhảy nha?”
“Được.” Quý cười nói.
Thi Lôi lần đầu tiên gặp cậu cười tươi, bất giác bên tai đỏ lên, ấp úng nửa ngày không biết nói cái gì.
Chu Dịch nhìn không được, cảm thấy không thú vị nên rời đi.
Thi Lôi mới vừa đi, Hoắc Kiến Đông trêu chọc: “Nam vương, nếu không được thì cậu và hoa khôi ở bên nhau, tôi thấy các cậu còn rất xứng đôi.”
Quý Ngôn không nói, xếp hàng chờ kêu tên.
Chu Dịch bình thường là không gặp được Quý Ngôn, người lớn lên cử chỉ ẻo lả, hắn biểu diễn xong là đứng ở dưới khán đài chuẩn bị xem Quý Ngôn xấu mặt.
Chờ khi Quý Ngôn lên sân khấu, tất cả mọi người ở phía dưới khe khẽ nói nhỏ, thậm chí có người ở lớp mở cá cược, xem Quý Ngôn có thể diễn bao lâu.
Bắt đầu tiết mục, Quý Ngôn đứng ở trung tâm sân khấu, đầu tiên là xoay người mấy chục vòng sau đó ngã xuống trên sân khấu, tựa như một con con bướm tung cánh rồi thu mình. Đèn tụ quang đánh vào trên người lấp lánh, vũ y tung xòe bao quanh thân như đóa mẫu đơn nở rộ.
Dưới khán đài đột nhiên yên tĩnh, riêng mười mấy vòng kia, cũng đã đủ chấn tràng.
Hoắc Kiến Đông ở dưới đài quay chụp liên tục nói ‘Mẹ nó’, Thi Lôi sau khi xem liền bị đình chỉ, nói: “Này vẫn là Quý Ngôn tôi quen biết sao, quả thực không tiết mục thắng được tiết mục này.”
Thi Lôi có chút kinh ngạc: “Quý Ngôn ngày thường luyện múa ở ký túc xá sao?”
“Không nha.” Hoắc Kiến Đông nói, “Ngày thường hắn rất ít tới ký túc xá, có thể là luyện ở nhà.”
Thi Lôi nói: “Tôi thấy không giống.”
Sau khi kết thúc tiết mục, phía dưới giám khảo bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Tổng tuyển cử tiết mục rất chính ***, *** tiên là giám khảo xem tại hiện trường, đồng thời đem tất cả tiết mục cắt nối biên tập thành đoạn đăng lên trên diễn đàn trường, từ học sinh toàn trường tới bầu phiếu.
Trong lớp, chủ nhiệm mới vừa đem link bầu phiếu gửi vào nhóm, nháy mắt bạo nổ.
[Ngạc nhiên chưa, này vẫn là Quý Ngôn sao?]
[tôi ở hiện trường xem nè, quả thực bị chấn kinh rồi.]
[Nam vương còn có bản lĩnh này, bội phục bội phục, thật là thâm tàng bất lộ.]
[Quý Ngôn cần bạn trai không?]
Những lời này mới ra, trong đàn lập tức có người đáp lại.
[hông tới phiên ngươi đi.]
[Đúng vậy nha, hơn nữa, ai có thể chống đỡ Quý Ngôn với vòng eo kia, dáng người kia, thật là tuyệt.]
Hoắc Kiến Đông ở hậu đài gặp người ra tới liền đưa nước qua đi: “Quý Ngôn, cậu quả thực… Cậu đây là chuẩn bị bao lâu nha, vẫn là nói có chuẩn bị mà đến, chấn động toàn trường.”
Quý Ngôn uống miếng nước nói: “Không chuẩn bị bao lâu.”
Chu Dịch cũng ở hậu đài không nhịn nổi: “Cái thằng này đủ rồi nha, nói chuyện không đau eo, có chuyện gì cứ việc nói thẳng, khẳng định xuống không ít công phu đi.”
Quý Ngôn không thèm quan tâm, hỏi Hoắc Kiến Đông: “Video quay đẹp?”
Hoắc Kiến Đông liên tục gật đầu: “Tôi tìm góc độ đẹp, chụp rất toàn diện, buổi tối tôi về ký túc xá cắt ghép sáng mai gửi liền cho cậu.”
Chu Dịch cười lạnh: “Chó liếʍ cũng không như mày như vậy, như thế nào Kiến Đông, ngươi cũng bị gương mặt này của hắn mê hoặc rồi.” nói với ngữ khí khinh miệt, “Không biết đã bò qua giường bao nhiêu người rồi, ngươi cũng không sợ bị bệnh S.”
Quý Ngôn nhìn cậu, đem chai nước nắm chắt, trực tiếp ném vào Chu Dịch, sau đó đạp một đạp, Chu Dịch còn không có phản ứng lại, bụng đã quặn đau, hắn che lại bụng nói: “Ngươi dám…”
“Tại sao tôi không dám,” Quý Ngôn cười nói, nắm lấy cổ áo Chu Dịch, “Quá tam ba bận, mày nói thêm câu nữa thử xem.”
Thi Lôi đi về hậu trường, cho một câu: “Đủ rồi.” Kéo hai người ra sau, lôi kéo Quý Ngôn rời đi, vừa đi vừa nói chuyện: “Cậu cùng hắn so đo cái gì, cha hắn là phó giáo sư khoa toán học của trường chúng ta, chọc hắn làm cái gì để tự hại mình.”
Quý Ngôn nói: “Trách không được.”
“Trách không được cái gì?”
“Không có gì,” Quý Ngôn nói, trách không được một bộ dáng thiếu đòn.
Thi Lôi dừng lại, nhìn phía sau Quý Ngôn: “Không xong, tôi còn có tiết mục phải biểu diễn.”
…
Khi Quý Ngôn trở lại khách sạn, Lận Trọng Trình ở phòng vệ sinh tắm rửa, hắn ngồi ở trước cửa kính sát đất ngắm phong cảnh, Lận Trọng Trình nghe động tĩnh mặc vào áo tắm dài rồi ra tới.
“Quý ông,” Quý Ngôn xoay người, thấy Lận Trọng Trình bộ dạng lười biếng, trên đầu còn vươn bọt nước, vội quay mặt đi, nói: “tôi đã trở về.”
Lận Trọng Trình đem TV giảm thành âm xuống, hướng cậu vẫy tay, Quý Ngôn thực dịu ngoan mà giữ chặt tay Lận Trọng Trình, thuận thế ngồi trên đùi anh, Lận Trọng Trình nhìn cậu, phát hiện không đúng, khóe miệng hơi sưng, hắn hỏi: “Hôm nay đi ra ngoài đánh nhau cùng người khác?”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đỉnh Lưu Trà Xanh Xuyên Sách
- Chương 7