Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đỉnh Lưu Trà Xanh Xuyên Sách

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quý Ngôn với cặp mắt hoa đào kia câu đến Lận Bá Sơn lòng rộn ràng khó nhịn, vừa mới chuẩn bị vén lên đồng phục của đối phương, lại bị Quý Ngôn đè lại, Quý Ngôn cúi đầu nói với hắn: “Lận tổng, ngài gấp cái gì nha còn ở bên ngoài đấy, không, thích, hợp.”

Ba chữ sau cùng là cường điệu nói ra, Lận Bá Sơn cũng mặc kệ nơi này là chỗ nào, bình thường luôn hoành hành ngang ngược, không ai dám câu dẫn hắn, hắn đang muốn chiếm thân thể Quý Ngôn, đột nhiên bị người đẩy ra, Lận Bá Sơn: “?”

Quý Ngôn chưa cho người ta cơ hội phản ứng, sau khi đánh Lận Bá Sơn một cái tát rồi liều mạng chạy hướng thang máy.

Phía sau truyền đến tiếng Lận Bá Sơn: “Đ.M.M.” Đuổi theo sau Quý Ngôn.

Quý Ngôn nghĩ phải đợi trong chốc lát thì, cửa thang máy bị mở ra, Lận Trọng Trình từ trong thang máy đi ra, đang bàn công việc với thư ký thì một thiếu niên chạy đến trước mặt. Thiếu niên kia hoảng loạn mà mở mồm thở phì phò, thấy hắn như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vội tránh ở phía sau.

Quý Ngôn nhéo nhẹ tay Lận Trọng Trình, không chờ điều hoà hô hấp ổn định mang theo khóc nức nở nói: “Quý ông, ngài mau cứu tôi, người kia, hắn muốn, hắn muốn…” nói mãi không xong.

Lận Trọng Trình chán ghét nhìn chầm chầm Quý Ngôn, ám chỉ cậu buông tay ra, Quý Ngôn lại gắt gao không bỏ.

Thư ký mắt nhìn nơi xa nhỏ giọng nói: “Ông chủ, là Lận Bá Sơn.”

Lận Trọng Trình biết người anh cùng cha khác mẹ này của mình bản tính háo sắc, thích ở công cộng làm chút việc bỉ ổi, nhưng không nghĩ tới chính mình lại có thể ở khách sạn gặp được.

Lận Bá Sơn cách rất xa đã thấy Lận Trọng Trình, không chút lui về mà còn chạy đến trước mặt, ngay cả mở miệng chào hỏi cũng không có, đối với Quý Ngôn liền nói: “Cút ra đây.”

Quý Ngôn lắc đầu ngước mắt nhìn Lận Trọng Trình: “Quý ông, xin ngài cứu hãy tôi, người này muốn, hắn muốn…”

Lận Trọng Trình tránh thoát khỏi Quý Ngôn, đem người đẩy ra, đối với Lận Bá Sơn nói: “Anh cả, loại sự tình này vẫn là ở trong phòng mới tốt, còn nữa...” hắn nhìn đồng phục trên người Quý Ngôn, “Cái người phục vụ này xác thật lớn lên không tồi, nhưng cũng không đến mức làm anh nháo lớn như vậy, đối với mọi người đều không tốt.”

Lận Bá Sơn có thể không biết xấu hổ, nhưng Lận Trọng Trình hắn là không được.

“Ngươi biết cái gì?” Lận Bá Sơn bị chọc giận, “Thằng nhóc này vừa mới đánh ta, hơn nữa mày không thấy hắn quen sao, Quý Ngôn con cháu Quý gia, chính là người có hôn ước với tao, tao thích thế nào thì làm thế đó.”

Nói xong lôi kéo Quý Ngôn phải rời khỏi, Quý Ngôn đột nhiên ôm lấy Lận Trọng Trình, khóc gào: “Xin ngài hãy cứu ta, ta không muốn, ta thật sự không muốn nha.”

Trên mặt thiếu niên nước mắt tràn mi, khóc đến đôi mắt hoa đào phá lệ xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, giống một con dê con bị người khi dễ tàn nhẫn, thanh âm mềm như bông. Đồng phục trên người vốn là rộng thùng thình, lại lăn lộn tới lui khiến cho cổ áo sơ mi bung ra, lộ ra làn da trắng nõn.

Mặc dù là Lận Trọng Trình vào nam ra bắc kinh doanh nhiều năm, sau khi nhìn thấy trường hợp này cũng nhịn không được động lòng trắc ẩn, nhưng biết tính nết anh trai, bèn quay mặt đi.



Lận Bá Sơn cũng mặc kệ, lôi kéo người đi, Lận Trọng Trình sẽ không quản chuyện của hắn. Hai người vẫn luôn nước giếng không phạm nước sông bình yên không có việc gì.

Thiếu niên bị lôi lôi kéo kéo túm lấy, giãy giụa tránh thoát lập tức té xuống phía sau đôi giày da kia, đập vào mặt là mắt cá chân trắng ngần, phía trên có xăm một đóa hoa hồng.

Quý Ngôn đang đánh cược, lấy thân thể này đánh cược.

“Đủ rồi.”



Quý Ngôn ngồi ở mép giường, co rúm thân thể mình lại, thấy Lận Trọng Trình tới gần, vội bò vào trong góc, hắn ôm lấy chính mình nói: “Ngài đừng tới gần tôi, tôi sợ hãi.”

Lận Trọng Trình lôi kéo mắt cá chân khiến người trở lại chỗ cũ, hỏi: “Cậu cùng Lận Bá Sơn quen biết nhau như thế nào?”

Quý Ngôn lắc đầu: “Tôi không quen biết hắn, tôi mấy ngày hôm trước đi tham dự tiệc sinh nhật của hắn, làm dơ quần áo của hắn, cha mẹ nói muốn đem tôi bồi thường cho hắn, tôi thực sự sợ hãi, hắn thật hung dữ, tôi đành phải ra ngoài làm công, tránh né người trong nhà.”

Lận Trọng Trình quét mắt nhìn Quý Ngôn, không giống người đang nói dối, đồng phục rối loạn làm lộ ra vết bầm, hắn nói: “Cậu bị thương?”

“Hả?” Quý Ngôn sửng sốt, vội đem quần áo kéo lại, đứng dậy khom lưng, “Tôi đi trước, thực xin lỗi, đã quấy rầy ngài.”

Lận Trọng Trình ấn người ngồi lại, thấp giọng nói: “Tôi mang cậu đi bệnh viện khám xem vết thương.”

“Không phải chuyện to tát gì, không cần thiết đi bệnh viện, lát nữa tôi lấy thuốc bôi là tốt rồi.” Quý Ngôn chớp chớp rũ mắt nói, trong lòng bị ủy khuất, nước mắt tự dưng mà rơi xuống, cậu vội lau sạch, mũi sụt sùi nói, “Cảm ơn ngài, thật sự thực cảm ơn ngài.”

Có điểm ngoan cường, Lận Trọng Trình không miễn cưỡng, an tĩnh mà ngồi trên sô pha ở đối diện giường: “Cậu là Quý Ngôn?”

Quý gia cùng Lận gia có sinh ý qua lại, Lận Trọng Trình biết Quý gia có đứa con ở nông thôn, nhưng chưa bao giờ gặp qua.

“Ừ” Quý Ngôn giải thích, “Tôi năm ngoái mới bị đón về nhà, tham dự hoạt động không nhiều lắm, rất ít có người biết tôi.”

Người ta đều sẽ đối với cái đẹp mong manh dễ vỡ sinh ra hứng thú, huống chi cái dễ vỡ này vẫn là chị dâu trên danh nghĩa của mình.



Lận Bá Sơn nếu biết món đồ chơi mà chính mình không chiếm được đang ngoan ngoãn giống một búp bê vải ở trước mặt hắn, thì sẽ có dạng biểu tình gì nữa, Lận Trọng Trình thực chờ mong.

Quý Ngôn gặp người ta không nói chuyện nữa, chuẩn bị mở cửa phòng đi ra, lại bị Lận Trọng Trình ngăn lại, Lận Trọng Trình hỏi: “Cậu có tính toán gì không?”

“Tôi không biết.” Quý Ngôn đáp, nếu là trả lời là biết thì có vẻ chính mình là người có lòng dạ, không giống một thiếu niên mười chín tuổi, nhưng vẫn là muốn nói ra ý tưởng chân thật nhất của bản thân, “Tôi không muốn kết hôn với Lận Bá Sơn.”

“Vậy cậu nghĩ làm sao bây giờ?” Lận Trọng Trình quyết hỏi cho rõ ràng.

Quý Ngôn lại giả vờ không hiểu: “Tôi về nhà cùng cha mẹ nói một chút, xem có thể hủy bỏ hôn ước hay không.”

“Nếu là không thể, cậu làm sao bây giờ?”

Quý Ngôn trầm mặc, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Lận Trọng Trình, Lận Trọng Trình vóc dáng 1m9, lúc này cởϊ áσ vest ra, áo sơ mi bên trong mở hờ. Cánh tay rắn chắc đang bao vây hắn ở cạnh cửa.

“Vậy ngài có thể giúp tôi hay không?” Quý Ngôn giọng nói rất nhỏ, tựa hồ chuẩn bị tốt khi bị cự tuyệt, “Nếu không được, tự tôi lại nghĩ cách khác.”

“Tôi là một thương nhân, không làm mua bán lỗ vốn bao giờ.” Lận Trọng Trình nói, “Tôi giúp cậu thì có thể có chỗ tốt gì?”

Quý Ngôn cúi đầu nghĩ nghĩ: “Tôi có thể giúp ngài giặt quần áo, còn có thể nấu cơm cho ngài, ngài thích ăn cái gì, có thể nói trước với tôi, ngày hôm sau làm cho ngài ăn.” Muốn bảo trì bộ dáng đơn thuần vô hại.

Lận Trọng Trình buồn cười: “Nếu tôi muốn cái khác, cậu có cho hay không?”

“Ngài muốn cái gì?”

Lận Trọng Trình cúi đầu, cùng cậu trực diện: “Cái loại mà sẽ hầu hạ người khác trên giường thì sao?"

Hắn không phải là người cấm dục, nhưng không ai bò qua giường hắn được, rất đơn giản vì trong vòng quan hệ không có cái nào sạch sẽ, hắn ngại dơ bẩn, hơn nữa không biết những người đó sẽ có chủ ý gì, Lận Trọng Trình thấy phiền nhất là loại sự tình này, xong việc còn lì lợm la liếʍ.

Vừa mới nói mấy câu qua lại, phát hiện thiếu niên trước mắt sạch sẽ, thời khắc xuân xanh đáng ngàn vàng, rất thích hợp.

Quý Ngôn mặt nháy mắt đỏ au: “Ta sẽ không làm như vậy.”

“Vậy ngươi đến học cho tốt,” Lận Trọng Trình làm như không nghe thấy lại nói, “Tôi giúp cậu ngăn lại cái hôn ước này, cậu học tập cho tốt là được.”
« Chương TrướcChương Tiếp »