Quý Ngôn ngồi trong đám đông, được bao quanh bởi những người dân địa phương, cậu vừa hát vừa điều chỉnh giọng điệu của mình một cách nhẹ nhàng.
Ngước mắt thấy Lận Trọng Trình đang đứng cách đó không xa, như thể cậu chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy Lận Trọng Trình, Lận Trọng Trình cũng là như thế.
Chủ tiệm theo Quý Ngôn yêu cầu đặt một cái đĩa dưới chân của cậu, ý tứ rõ ràng.
Người qua đường đôi khi ném xuống một hoặc hai đồng xu khi họ dừng lại nghe nhạc.
[ Bán nghệ? ]
[ không phải đâu, đây là thời đại nào, cư nhiên còn có người bán nghệ ]
[ không trộm không cướp, bán nghệ thì làm sao vậy? ]
[ Quý Ngôn xác định chỉ là một sinh viên bình thường ]
[ Tại sao tôi nghĩ anh ấy biết rất nhiều, giống như một sinh viên nghệ thuật ]
[ đồng ý lầu trên +1]
Một lúc sau, trên đĩa đã có rất nhiều đồng xu chất thành đống, khi Quý Ngôn tiếp tục điều chỉnh âm thanh và ngẩng đầu lên lần nữa, Lận Trọng Trình đã rời đi.
Khi màn đêm buông xuống, Quý Ngôn cất cây đàn và trả lại cho chủ tiệm, đồng thời đưa nửa số tiền của buổi chiều kiếm được cho chủ tiệm, nhưng chủ tiệm từ chối: “Không cần, tôi mở tiệm ở đây đã ba năm rồi, cũng không phải vì tiền, tôi cảm thấy cuộc sống ở đây khá tốt.”
Quý Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy trong ngăn tủ âm tường phía sau chủ tiệm có một khung ảnh, bên trong có hai người đàn ông, trong đó một người chính là chủ tiệm, cậu cẩn thận lựa lời hỏi: "Anh cũng thích đàn ông sao?"
‘ Cũng, ’ chủ tiệm ý vị sâu xa đánh giá trên dưới Quý Ngôn, gật đầu nói: “Tôi và anh ấy lúc trước là bạn du lịch. Chúng tôi gặp nhau trong một chuyến đi, sau đó phát triển thành mối quan hệ người yêu. Nhưng không bao lâu, anh ấy sinh bệnh, tôi liền từ chức dẫn anh ấy tới nơi này, cùng nhau vượt qua nửa năm. Sau khi anh ấy qua đời, tôi lưu lại nơi này.”
Quý Ngôn cẩn thận lắng nghe, nâng niu đem cây đàn đưa cho chủ tiệm, nói: “Khá tốt.”
Chủ tiệm cất cây đàn đi và hỏi: "Em có bạn trai chưa?"
“Còn chưa có.”
Chủ tiệm nghi hoặc: “Nhìn dáng vẻ của em, hẳn là không thiếu bạn trai đi. Tầm nhìn của em quá cao, hay là trong lòng có người không có khả năng.”
Quý Ngôn không phản bác, chỉ cười cười.
Chủ tiệm lấy ra di động: “lấy điện thoại di động ra: “Gặp nhau là duyên, thêm một thông tin liên lạc sau này sẽ dễ liên lạc hơn."
“Được.”
Khi Quý Ngôn trở lại biệt thự, những người khác đã ăn tối xong. Ngoại trừ Lận Trọng Trình, tất cả đều đang ngồi trong phòng khách, thảo luận làm thế nào để có được chi phí đi lại cho phần còn lại của kỳ nghỉ.
Thường Hiểu Mạn thấy Quý Ngôn vào nhà lại xách theo một cái bao nilon, bên trong tràn đầy tiền xu, bất giác hỏi: “Quý Ngôn, anh đi kiếm tiền sao?”
Quý Ngôn khẽ ừ một tiếng đưa qua, ánh mắt dừng ở trên người Chúc Đinh, lại dịch ra, hỏi: “Sao không thấy Lận Trọng Trình?”
“Anh ấy ở trên lầu,” Khúc Xảo Xảo nói, “Bất quá anh ấy giống như có việc, ngày mai liền phải rời đi, sẽ không có mặt trong mấy ngày ghi hình chương trình tiếp theo, cho nên hiện tại anh ấy hẳn là đang thu dọn hành lý ở trên lầu.”
“Thật sao?” Quý Ngôn cởϊ áσ khoác, ngẫu nhiên cầm bánh mì trên bàn ăn đi lên lầu, nói: “Hiểu Mạn, cô trước tính thử tiền của hành trình mấy ngày tới, nếu là không đủ, tôi lại nghĩ cách.”
Đèn hành lang không bật, Quý Ngôn lặng lẽ lên lầu, nhìn thấy Lâm Trọng Trình đang nghe điện thoại trong phòng, đang định quay người đi xuống lầu, liền nghe thấy từ trong phòng vang lên: “Quý Ngôn, em vào đây.”
“Ồ.”
Quý Ngôn im lặng ngồi ở tay vịn của ghế, nhai kỹ nuốt chậm ăn bánh mì, thỉnh thoảng nhìn Lận Trọng Trình bận rộn, cũng không biết đang gọi điện thoại với ai, vẫn không ngừng nói chuyện.
Sau khi cúp điện thoại, Lận Trọng Trình xoa xoa giữa mày nói: “Ngày mai anh trở về xử lý công việc của công ty, xong việc sẽ quay lại, mấy ngày nay em hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
Quý Ngôn cười nói: “Được.”
Lận Trọng Trình lại nói: “Có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho anh.”
“Tôi không có thông tin liên lạc của ngài Lận.”
“Là em chủ động xóa bỏ.”
Quý Ngôn nhún vai lấy ra di động đưa mã QR qua: “Bây giờ thêm còn kịp không?"
Lận Trọng Trình liếc nhìn mã QR nói: “Lần này là số mà bản thân thường dùng đúng không?”
Quý Ngôn lặng lẽ cười hai tiếng cũng không trả lời. Ăn xong bánh mì, cầm lấy khăn lông chuẩn bị đi phòng vệ sinh tắm rửa, vừa định đóng cửa lại, Lận Trọng Trình đã vươn cánh tay chặn cửa lại hỏi: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
“Trước mắt còn không có,”Quý Ngôn không có đóng cửa lại, đứng trước gương rửa mặt cởϊ qυầи áo, đôi mắt lại nhìn chằm chằm Lận Trọng Trình ở phía sau, “Ngài còn không ra ngoài sao? Muốn nhìn tôi tắm rửa hay là cởϊ qυầи áo?”
“Đều muốn.”
Quý Ngôn cười khẽ, không có ý tứ đuổi người, sờ sờ vị trí trước eo nói: “Nghe nói nơi này còn có chỗ xăm mình kiểu cũ, tôi ngày mai muốn xăm một cái, ngài nói tôi nên xăm cái cái gì mới tốt?”
“Đều có thể.”
Quý Ngôn xoay người ngồi ở trên bồn rửa mặt nói: “Thật sự phải đi sao, không thể không đi sao?”
Lận Trọng Trình yên lặng đóng cửa lại, dựa vào cửa, nhìn thẳng vào Quý Ngôn nói: “Phải xem biểu hiện của em.”
Quý Ngôn cười khẽ tách ra hai chân nói: “Tới đi.”
Lận Trọng Trình vừa mới tới gần người liền bị Quý Ngôn cuốn lấy vòng eo, Quý Ngôn ôm lấy hắn nói: “Vạn nhất ngài đi rồi, người nơi này đều khi dễ tôi thì phải làm sao bây giờ?”
“Em còn sợ bị người khác bắt nạt?”
“Đương nhiên,” Quý Ngôn cười nói, ngẩng đầu duỗi tay sờ sờ cằm Lận Trọng Trình, lại nói: “Ngài Lận gần đây không quá để ý hình tượng, râu ria xồm xoàm,” nói xong cầm lấy dao cạo râu trên bồn rửa mặt, chuẩn bị cạo râu cho hắn.
Lận Trọng Trình nghiêng người cúi đầu, hai người gần trong gang tấc, hơi thở phả vào trên mặt đối phương, nhưng Quý Ngôn không tiếp tục, lặng lẽ cạo râu cho hắn.
Sau đó, cậu vỗ nhẹ vào má hắn và nói: "Xong rồi."
Lận Trọng Trình không rời đi, Quý Ngôn vòng lấy cổ người kéo khoảng cách gần lại, ghé sát vào tai hắn thì thầm: “Nếu như quá nhớ nhung tôi, ngài có thể gọi video cho tôi, tôi mặc áo ngủ của ngài mà chờ ngài.”
“Không mặc cũng không sao.” Lận Trọng Trình nói.
“Vậy thì tốt.” Quý Ngôn theo nói, “Ngài quay lại sớm một chút,” sau đó đẩy người ra, bước xuống tiến vào phòng tắm vòi sen mà tắm rửa.
Hơi nước mờ mịt, Quý Ngôn thấy Lận Trọng Trình không có ý rời đi, cố ý lấy tay sờ ở trên tường kính, lại phả hơi hơi lên trên kính, Lận Trọng Trình lúc này mới rời đi.
Quấn khăn tắm xong, Quý Ngôn ra khỏi phòng tắm, lấy sữa dưỡng thể từ trong vali ra, nói với Lận Trọng Trình: "Ngài bôi sữa dưỡng thể cho tôi được không? Có một số chỗ tôi không bôi được."
Lận Trọng Trình cầm lấy sữa dưỡng thể, không mở nắp phát hiện trong lọ vẫn còn đầy, liền hỏi: "Cái này em từng dùng qua sao?"