Chương 30

Quý Ngôn không muốn ăn uống gì, ngồi máy bay ù tai đến bây giờ còn không có hết hoàn toàn, sau khi tiếp nhận thẻ nhiệm vụ đặt ở đầu giường, chuẩn bị đợi mọi người đều dùng cơm nước xong lại xuống lầu trực tiếp đi vị trí của du thuyền.

6 giờ 15 phút tối, cửa phòng bị gõ vang, Quý Ngôn gỡ xuống bịt mắt mở cửa, thấy một thiếu nữ mặc váy ngắn mini đứng ở cửa, thân trên chỉ có một chiếc áo croptop cổ vuông, gợi cảm nói không nên lời.

Thiếu nữ chào hỏi: “Chào cậu, tôi là Thường Hiểu Mạn, là khách mời của chương trình lần này. Tôi thấy mọi người đều đi ăn cơm, nhưng lại không có cậu, cho nên tìm tới hỏi một chút cậu có gì không thoải mái hay không, hoặc là muốn xuống lầu cùng chúng ta dùng cơm hay không.”

Người đều đã đi lên tìm nên ngượng ngùng từ chối, Quý Ngôn gật đầu nói: “Tôi lập tức liền xuống dưới.”

Thường Hiểu Mạn cùng cậu xuống lầu, vừa đi vừa nói chuyện: “Đoàn ê-kíp này của chúng ta thật sự rất lợi hại nha, mời đến đều là soái ca. Trên bàn cơm hôm nay, tôi thấy một cái đặc biệt ưu tú, ít nhất cao 1m85, rất có hàm dưỡng, từ xa nhìn tới ăn cơm mà giống như là xem xét một kiện tác phẩm nghệ thuật.”

Quý Ngôn ở trong lòng thở dài, làm bộ thực tùy ý hỏi: “Người kia có phải kêu là Lận Trọng Trình đúng không?”

Thường Hiểu Mạn gật đầu: “Đúng vậy, cậu cũng nhận thức hắn sao, tôi rất thích nha, nếu là đêm nay ở đảo Mạn Quy có thể cùng Lận Trọng Trình làʍ t̠ìиɦ một chút, lần này tới tham gia show xem như tôi không lỗ.”

Quý Ngôn nghe vậy trên dưới đánh giá Thường Hiểu Mạn hỏi: “Cởi mở như vậy sao?”

Thường Hiểu Mạn cười cười: “Tôi trước kia đều du học ở nước ngoài, tiếp xúc đến người đều là như vậy. Thích liền phải lớn mật theo đuổi, hơn nữa vạn nhất đối phương cũng thích cậu, không phải vừa vặn tốt sao.”

Quý Ngôn rất có hứng thú, nói: “Như thế nào mới tính là thích nhau?”

Thường Hiểu Mạn lặng lẽ cười hai tiếng: “Chính là hắn không cự tuyệt, lại nói tình yêu người trưởng thành còn không phải là trước làm sau yêu sao, bản năng thân thể thoải mái quan trọng nhất.”

Quý Ngôn không đáp, quả nhiên là du học ở nước ngoài, phương thức nói chuyện thực cởi mở, nhưng trước mắt tiếp xúc, cảm giác còn tốt, tùy tiện thôi, sẽ không làm người khó chịu.

Nhà ăn lầu 3 là tiệc đứng, Quý Ngôn tùy ý tìm vị trí ngồi xuống, Thường Hiểu Mạn cùng cậu một bàn, còn lại bốn người một bàn.

Quý Ngôn cúi đầu uống nước trái cây, lại nghe Thường Hiểu Mạn nói: “Cậu mau xem người kia, chính là người mang mũ lưỡi trai, thật sự rất giống như công tử bột, hắn kêu Võ Nguyên Trầm, bộ dáng thật sự thập phần thanh tú, cảm giác cùng cậu là một loại hình tượng.”



“Phải không.” Quý Ngôn lễ phép mà nhìn, nói: “Không thấy rõ diện mạo, hẳn là nhìn không tồi.”

Sáu khách mời ba nam ba nữ.

Thường Hiểu Mạn lại dùng ánh mắt chỉ chỉ người phụ nữ bên cạnh Võ Nguyên Trầm: “Người đó là Chúc Đinh, giống như thời điểm đến tham gia đã là người yêu của Võ Nguyên Trầm, cho nên hai người hẳn điểm lưu lượng của show.”

Quý Ngôn không tỏ ý kiến, nếu là để Thường Hiểu Mạn biết được cậu cùng Lận Trọng Trình trước đó là cái quan hệ gì, chỉ sợ càng kinh hoảng hơn. Cái show truyền hình này thật là không chỗ nào là không kinh hỉ.

Thường Hiểu Mạn tiếp tục nói: “Ngồi bên cạnh Chúc Đinh là Khúc Xảo Xảo, trong chúng ta cô ấy là nhỏ nhất, so với cậu còn nhỏ hơn một tuổi, năm nay mới vừa tốt nghiệp trung học phổ thông, lập tức sẽ vào đại học, thoạt nhìn thực căng mịn nha.”

Nhân lúc còn nhỏ muốn nổi danh sớm à, Quý Ngôn thầm nghĩ.

Khi Thường Hiểu Mạn giới thiệu người cuối cùng thì có chút kích động, đầu tiên là uống miếng nước sau đó nói: “Người kia là lớn tuổi nhất trong chúng ta, năm nay gần 30 tuổi. Bất quá không ảnh hưởng đến bề ngoài, thoạt nhìn thực nho nhã, lại còn rất có phẩm vị không phải sao. Hôm nay ăn mặc tùy tiện vẫn rất có hương vị.”

Quý Ngôn không nhìn Thường Hiểu Mạn, không cần thiết nói cũng biết, khẳng định là hai mắt phát sáng. Không thể không nói, diện mạo Lận Trọng Trình anh tuấn, mang kính lên cũng rất đẹp mắt. Lúc trước mỗi đêm khi nhìn lên mặt người này, Quý Ngôn cảm thấy trận mua bán này thật giá trị.

Sau khi ăn xong đoàn phim an bài sáu người lên du thuyền đi ra đảo Mạn Quy. Quý Ngôn trong bụng không có đồ ăn, mới vừa lên thuyền không bao lâu liền bị một trận choáng váng, tìm Thường Hiểu Mạn muốn chút trái cây đường rồi nằm ở trong khoang nghỉ ngơi.

Sáng mai mới đến nơi cho nên đêm nay không vội.

Mới vừa ổn định nằm xuống liền nghe cửa khoang bị gõ vang, Quý Ngôn nói câu: “Mời vào.”

Lận Trọng Trình tiến vào, sau khóa kỹ cửa, ngồi ở trên giường khác kế bên giường của Quý Ngôn.

Quý Ngôn hoàn hồn, nhớ tới đây là khoang cho hai người, cậu cùng Lận Trọng Trình ở một gian, thật là ngoài ý muốn. Bất quá cũng bình thường, bên kia một cặp người yêu, một cặp con gái. Cậu và Lận Trọng Trình chỉ có thể ở cùng nhau.

Hai người đều không nói chuyện, Quý Ngôn nghiêng người đối mặt với tường mà ngủ. Mơ mơ màng màng nghe Lận Trọng Trình đứng dậy đổ nước, là một trận thanh âm lục đυ.c, giống nấu cái gì đó.



Lận Trọng Trình ở phía sau cậu nói: “Dậy uống nước.”

Quý Ngôn không nhúc nhích đáp: “Ngài để ở chỗ kia trước đi, tôi trễ chút lại uống.”

Lận Trọng Trình nói: “Muốn tôi mớm nước cho em uống sao?”

Quý Ngôn trợn mắt, miễn cưỡng đứng dậy do du thuyền xóc nảy một chút, cậu theo bản năng vịnh lấy Lận Trọng Trình, thuận thế sờ đến eo người ta, Lận Trọng Trình nói: “Đang câu dẫn tôi?”

“Tôi làm cái gì đều bị nói là đang câu dẫn ngài,” Quý Ngôn tiếp nhận ly nước, “Có phải có một loại khả năng hay không, kỳ thật là ngài Lận muốn câu dẫn tôi, cho nên mới có tật giật mình.”

Lận Trọng Trình không nói chuyện, nhìn Quý Ngôn uống miếng nước, bị sặc, Quý Ngôn nhăn mặt nói: “Đây là cái gì, sao lại khó uống như vậy?”

“Người say xe say tàu đều uống.”

Quý Ngôn đưa ly nước qua thuận thế giữ chặt Lận Trọng Trình, nói với người ta: “Ngài nghe thử, trong miệng tôi tràn đầy cay đắng.” Dứt lời lại cười: “Ngài đừng lại nói là tôi đang dụ hoặc ngài nha, tôi chỉ đơn thuần là muốn làm như vậy mà thôi.”

Lận Trọng Trình không đi, ngồi ở mép giường Quý Ngôn, hành động của hai người nhìn từ xa giống một đôi tình nhân, nhưng trên thực tế là cái quan hệ gì chỉ có hai người rõ ràng nhất.

“Là có chút đắng,” Lận Trọng Trình nói rồi lấy tới viên đường trái cây, “Thường Hiểu Mạn cho.”

Quý Ngôn ngậm đường ở trong miệng, đẩy một hồi trái phải, lại nói: “Hiện tại trong miệng tôi tất cả đều là hương vị đường trái cây, ngài muốn nếm thử hay không.”

“Quý Ngôn,” Lận Trọng Trình không nhịn nữa.

Quý Ngôn dựa sát vào người hắn, tay đặt ở trên dây lưng Lận Trọng Trình, nhẹ giọng nói nhỏ bên lỗ tai hắn: “Ngài Lận, kỳ thật thì kỹ năng trên giường của ngài rất tuyệt, tôi lúc nào cũng tưởng niệm. Chỉ là không biết vị hôn phu kia của ngài sẽ nghĩ như thế nào.”

Hương đào theo khoang miệng của Quý Ngôn lan tràn đến bên Lận Trọng Trình, hắn nói: “Sẽ không nghĩ gì, tôi trước mắt còn không có tính kết hôn.”