Chương 9: Đôi nhẫn cũng vô dụng!

Cố Lê Xuyên ngẩn ra một chút, hắn đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên và nói: "Sao em lại hỏi như vậy? Em lại suy nghĩ linh tinh cái gì à? Nếu anh không thích em, thì sao em có thể ở chỗ này."

Liễu Hoài Thu nhìn Cố Lê Xuyên rồi cười, cậu xoa xoa chiếc váy trắng.

Trong khoảng thời gian đó, hai người không hề nói một câu nào, chỉ có căn phòng yên tĩnh cùng với tiếng hít thở.

Một lúc sau, Liễu Hoài Thu hít sâu một hơi, "Lê Xuyên, anh thích em hay là thích em mặc váy trắng?"

Cố Lê Xuyên nghi hoặc mà nhìn chằm chằm Liễu Hoài Thu, không chút nghĩ ngợi liền đáp: "Thích em."

Liễu Hoài Thu cuối cùng cũng an tâm, đáy mắt cậu lộ rõ ý cười, hai núm đồng tiền hiện lên trên má khiến bao người say mê.

Liễu Hoài Thu chưa vui được bao lâu thì Cố Lê Xuyên lại nói: "Nhưng anh thích em mặc váy trắng hơn."

"Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung, không còn sớm nữa đâu, em đi rửa mặt đi."

Câu nói của Cố Lê Xuyên, từng câu từng chữ như những lưỡi dao sắc bén cứa nát trái tim cậu, khiến cậu vô cùng tổn thương.

Nụ cười trên khuôn mặt Liễu Hoài Thu dường như đóng băng lại, cậu không đáp lại Cố Lê Xuyên mà cầm lấy váy đi thẳng vào phòng tắm.

Cậu sợ rằng, nếu ở trong đó một giây nữa, cậu sẽ khóc mất.

Cậu không thể tin rằng Cố Lê Xuyên coi cậu như một thế thân.

Lê Xuyên đối xử với cậu tốt như vậy, sao lại coi cậu là thế thân được.

Tại sao trái tim cậu lại đau nhói khi Cố Lê Xuyên nhắc tới chiếc váy trắng kia?

Liễu Hoài Thu bất lực mà dựa vào tường, tùy ý để cho những giọt nước trên đỉnh đầu từ từ nhỏ xuống, hoà với những giọt nước mắt chua xót.

Sau một hồi, Liễu Hoài Thu mới lấy lại tinh thần, cậu cởi bỏ bộ đồ đã ướt đẫm trên người ra rồi lau khô người.

Cậu lấy ra chiếc váy mà Cố Lê Xuyên chuẩn bị cho mình, tùy ý mà mặc lấy rồi đi ra ngoài.

Đối diện cậu chính là chiếc gương, nhưng cậu không dám ngẩng đầu nhìn nó, cậu sợ rằng sẽ nhìn thấy một người xa lạ nào đó trong gương.

--

Dáng người của Liễu Hoài Thu cực đẹp, đôi chân thon dài và mảnh mai, mặc lên trên mình một chiếc váy trắng khiến cho bao người không kiềm được chính mình mà rục rịch.

Cố Lê Xuyên ngẩng đầu liền nhìn thấy cảnh tượng mê người này thì lập tức vứt điện thoại xuống, đứng dậy đi tới ôm lấy eo cậu.

Hắn ghé sát gò má Liễu Hoài Thu, nhẹ nhàng nói: "Thu Thu, em thật đẹp."

Liễu Hoài Thu cắn chặt môi, không để cho mình gục ngã trước Cố Lê Xuyên.

Dù thế nào đi nữa, Cố Lê Xuyên vẫn đang ôm cậu, và gọi tên của cậu.

Cố Lê Xuyên đợi không được sự đáp lại của Liễu Hoài Thu, hắn vươn tay xoay người Liễu Hoài Thu lại.

Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Liễu Hoài Thu, hắn sửng sốt một chút, nhẹ nhàng vuốt ve khoé mắt Liễu Hoài Thu: " Em làm sao vậy? Sao mắt lại đỏ như vậy?"

Liễu Hoài Thu cắn môi, lắc lắc đầu.

Cố Lê Xuyên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt của Liễu Hoài Thu, sau đó đến chóp mũi, đôi môi mỏng rồi xương quai xanh......

Liễu Hoài Thu nhắm mắt lại, ném hết những mớ suy nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu mình, vươn tay ra bám vào cổ Cố Lê Xuyên, cảm nhận từng hơi thở của hắn.

Cậu đắm chìm trong niềm vui sướиɠ.

Cố Lê Xuyên hôn đi hôn lại, trong chốc lát, hai người họ đều thở dốc.

Cố Lê Xuyên cuối cùng cũng không nhịn được, hắn cúi xuống, bế Liễu Hoài Thu đến trước giường, sau đó cúi người đè cậu xuống.

Liễu Hoài Thu chậm rãi mở to đôi mắt, nhìn thấy trong mắt Cố Lê Xuyên tràn đầy du͙© vọиɠ. Cậu cảm thấy trong lòng như có một cục bông nhét vào, nặng nề đến mức không thở nổi.

Liễu Hoài Thu hít một hơi, khàn giọng nói: "Lê Xuyên, anh tắt đèn đi được không?"

Cậu không muốn nhìn người mình thích coi mình như một người khác và làm loại chuyện này.

Đối với cậu mà nói, đây là cực hình.

Cố Lê Xuyên ngừng lại, ngẩng đầu lên xoa đầu Liễu Hoài Thu, "Thu Thu, anh muốn nhìn bộ dáng của em khi làʍ t̠ìиɦ."

"Anh không tắt đèn sao?"

Liễu Hoài Thu chưa bao giờ từ chối Cố Lê Xuyên, điều đó bắt đầu từ lần đầu tiên Cố Lê Xuyên tiếp cận cậu.

Hiện tại vẫn như vậy.

Liễu Hoài Thu nhìn Cố Lê Xuyên một cái, chậm rãi gật gật đầu, "Được rồi."

Cố Lê Xuyên khoé miệng cong lên, cười cười, sau đó tiếp tục động tác.

......

Sau đó, căn phòng chìm vào bóng tối.

Liễu Hoài Thu vẫn nằm trong vòng tay ôm ấp này mà cậu đã nằm một năm, nhưng lần này cậu không hề cảm thấy buồn ngủ.

Mà người bên cạnh cậu, Cố Lê Xuyên như được giải toả du͙© vọиɠ, hắn đã chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Liễu Hoài Thu nghĩ đến chiếc nhẫn bị Cố Lê Xuyên ném trên chiếc bàn ở đầu giường, cậu chậm rãi đứng dậy. Cậu bật công tắc chiếc đèn đầu giường lên và liền thấy nó.

Cậu vươn tay lấy chiếc nhẫn, rồi đặt chiếc nhẫn của mình nằm bên cạnh nó, khoé miệng của cậu lập tức nở ra một nụ cười hạnh phúc.

Nhưng trong chốc lát, nụ cười đó liền tắt lại.

Lê Xuyên không thích đeo nhẫn cùng cậu, món quà mà cậu tỉ mỉ chọn cũng vô dụng.

Khoé mắt Liễu Hoài Thu ngấn lệ, cậu cười rồi gỡ chiếc nhẫn trên tay xuống.

Không có bạn đời thì đeo nhẫn đôi cũng chả có ích gì!

Liễu Hoài Thu đem hai chiếc nhẫn cất vào trong hộp, cậu kéo ngăn kéo, tùy ý ném vào chiếc tủ đầu giường.

Cậu tiếp tục nằm trong vòng tay ấm áp của Cố Lê Xuyên, để cho nước mắt thấm ướt gối, ôm cánh tay ấy mà ngủ thϊếp đi.

--

Sáng hôm sau, Liễu Hoài Thu bị Cố Lê Xuyên đánh thức.

Liễu Hoài Thu nhẹ nhàng đẩy người đàn ông đang dụi vào người mình ra, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Lê Xuyên, ngứa quá, đừng hôn."

Cố Lê Xuyên dừng lại, hắn mỉm cười, "Đánh thức em à? Đừng ngủ nữa, dậy nhanh đi, hôm qua không phải em hứa sẽ đi chơi cùng anh sao?"

"Anh sẽ nghĩ xem hôm nay nên để em mặc gì, lúc trước thì đều là váy dài, chân của em lại đẹp như vậy..."

"Hay là mặc váy ngắn đi!"

Liễu Hoài Thu nhắm mắt lại, nghe Cố Lê Xuyên ở trước tủ quần áo để chọn lựa, cậu không muốn đối mặt với sự thật này.

Cậu nghĩ nó chỉ là một cơn ác mộng.

Nhưng ngay khi tỉnh lại, Cố Lê Xuyên đã kéo cậu trở lại hiện thực tàn khốc.

Cố Lê Xuyên chọn một chiếc váy bồng ngắn đến đầu gối, hắn ném nó lên giường, bắt đầu tìm kiếm thêm phụ kiện.

Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Cố Lê Xuyên đi đến bên giường ôm lấy Liễu Hoài Thu và nhẹ nhàng nói: "Thu Thu, em thấy thế nào? Đáng yêu không?"

Cuối cùng Liễu Hoài Thu vẫn không nhịn được nhìn bộ váy trước mắt, "Lê Xuyên, em......"

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu quyết định sẽ đem câu kia mà nói ra, "Em không thích màu trắng, càng không thích váy."

Cho dù cậu có nói ra, thì cũng không có lợi ích gì?

Không có gì có thể thay đổi, hơn nữa Lê Xuyên cũng sẽ vô cùng tức giận.

Nhưng cậu thật sự rất đau khổ.

Cậu không phải "Thu Thu" thích váy màu trắng, càng không phải là cô gái đáng yêu trên ảnh.

Lê Xuyên, người trong mắt anh rốt cuộc là ai?