Trong quán bar.
Liễu Hoài Thu vẫn luôn bị Tạ Miên lôi kéo uống rượu, ngay cả khi Dư Hữu cùng Vệ Hồng Vũ ngăn cản cũng vô ích.
Liễu Hoài Thu không chịu nổi, trong chốc lát, đầu óc cậu choáng váng lên.
Tạ Miên cũng không khá hơn là bao, cậu ta dựa vào Dư Hữu khuyên Liễu Hoài Thu uống tiếp.
Với sự nỗ lực của Tạ Miên, cả hai cuối cùng cũng nằm trên bàn và bất tỉnh.
“Tả tổng, Diệc Ly, Tiểu Thu bọn họ uống nhiều quá, hôm nay chúng ta dừng lại ở đây thôi!” Vệ Hồng Vũ cau mày nhìn người đàn ông đỏ mặt trên tay.
“Được.” Tả Phong đứng dậy, đỡ lấy Tạ Miên đang dựa vào Dư Hữu, nói với Vệ Hồng Vũ,
“Vậy việc hợp tác giải quyết trước đi.”
Vệ Hồng Vũ gật đầu, ôm lấy Liễu Hoài Thu cùng Tả Phong Húc đi ra ngoài.
Lưu Diệc Ly đi theo hai người, nhìn thấy hai con ma rượu đang trong l*иg ngực từng người, liền đề nghị,
“Uống rượu không được lái xe, gọi người lái thay cũng không tiện, không bằng chúng ta tìm một cái khách sạn gần đây đi.”
Tả Phong Húc dừng một chút, anh ta cúi đầu nhìn Tạ Miên, trầm giọng nói, “Được.”
Lưu Diệc Ly lại hỏi, “Vệ ảnh đế, anh đi đâu? Có muốn đi cùng không?”
Vệ Hồng Vũ: “Được, đi cùng đi.”
—-------------
Vừa tới khách sạn, Vệ Hồng Vũ ôm Liễu Hoài Thu vào phòng.
Lưu Diệc Ly cũng có cơ hội hỏi Tả Phong Húc chuyện vừa rồi, “Anh…ban nãy rốt cuộc anh có ý gì, tại sao Vệ Hồng Vũ cùng Liễu Hoài Thu lại không có khả năng?”
Tạ Phong Húc ném Tạ Miên lên giường, bất đắc dĩ nhìn Lưu Diệc Ly một cái, “Em có nhớ không, lúc trước khi anh ngủ, khi anh sử dụng con mắt luân hồi, anh đã giúp một người tái sinh một lần nữa?”
Lưu Diệc Ly gật đầu.
“Người đó chính là Liễu Hoài Thu, nhưng mà người Liễu Hoài Thu muốn tiếp tục viết nên duyên không phải Vệ Hồng Vũ.”
“Cho nên Liễu Hoài Thu và Vệ Hồng Vũ không có khả năng.”
“A, Thì ra vậy.” Lưu Diệc Ly cảm thấy có chút thất vọng, liếc nhìn Tả Phong Húc một cái, “Em nghỉ ngơi một chút, sáng mai gặp lại.”
—--------------------
Sáng hôm sau, Liễu Hoài Thu tỉnh dậy, cậu cảm đầu đau như búa bổ.
Cậu xoa xoa hai bên thái dương, vừa mới đứng dậy khỏi giường, Vệ Hồng Vũ lập tức đi tới, nhẹ giọng hỏi, “Tỉnh rồi sao? Đau đầu sao?”
Liễu Hoài Thu ngơ ngác mà nhìn Vệ Hồng Vũ, phản ứng một hồi lâu, mới nhớ tới chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
Cậu lắc đầu, “Làm phiền anh rồi.”
Vệ Hồng Vũ xoa đầu Liễu Hoài Thu, cười nói, “Chuyện này có gì đâu.”
“Khó chịu sao? Nếu không sao thì cậu đứng dậy đi, hôm nay đạo diễn Phong đã gọi tới hai lần.”
“A! Thực sự xin lỗi, tôi quên mất.” Liễu Hoài Thu nghe thấy tên của đạo diễn Phong, cậu bất chấp đau đầu, sốt ruột rời khỏi giường.
Cậu tuỳ ý thu dọn đồ đạc, liền cũng Vệ Hồng Vũ đi tới đoàn phim.
Khi tới đoàn phim, Lưu Diệc Ly và các diễn viên khác đều đến đầy đủ, tất cả đều đang chờ Vệ Hồng Vũ và Liễu Hoài Thu.
Liễu Hoài Thu ngượng ngùng xin lỗi, ngồi ở bên cạnh Vệ Hồng Vũ, tiếp tục nghe đạo diễn Phong giải thích kịch bản.
Sau một hồi giải thích, hơn một giờ đồng hồ đã trôi qua.
Đạo diễn Phong cuối cùng cũng cảm thấy có chút mệt mỏi và yêu cầu mọi người nghỉ ngơi tầm mười phút.
Liễu Hoài Thu vẫy tay cho người trợ lý, yêu cầu một cốc nước.
Ai ngờ người trợ lý căn bản là không thấy Liễu Hoài Thu muốn uống nước, mà cầm điện thoại chạy tới với vẻ mặt hoảng hốt.
Liễu Hoài Thu nghi hoặc hỏi một tiếng, “Làm sao vậy?”
Người trợ lý ghé sát vào tai Liễu Hoài Thu, sốt ruột nói, “Anh Thu, anh cùng Vệ ảnh đế lại lên hot search, hơn nữa lần này còn ác liệt hơn.”
Sắc mặt Liễu Hoài Thu liền thay đổi, vội vàng cầm lấy điện thoại của người trợ lý.
[Hai đỉnh lưu Liễu Hoài Thu cùng Vệ Hồng Vũ cùng nhau ra vào khách sạn, chuyện tình cảm của họ đã được xác nhận.]
Bên dưới tiêu đề là bốn bức ảnh chụp lén của cánh nhà báo.
Đêm qua cậu cùng Vệ Hồng Vũ tới quán bar, sau đó cậu uống say được Vệ Hồng Vũ đem về khách sạn, đều bị cánh nhà báo chụp lén.”
Bức còn lại là bức ảnh phóng to chụp Vệ Hồng Vũ ôm Liễu Hoài Thu khi cậu đang say rượu. Chỉ có thể thấy rõ hai người trong bức ảnh là Vệ Hồng Vũ cùng Liễu Hoài Thu.
Chỉ mới vài ngày trôi qua, bọn họ lại lên hot search.
Hơn nữa lần trước cậu lên bài đính chính, mọi người cũng không tin, lần này hot search cũng lại được lên một lần nữa.