Liễu Hoài Thu và Vệ Hồng Vũ đều dừng lại, hai người nhìn nhau.
Liễu Hoài Thu mở miệng hỏi, “Chúng ta có nên qua đó xem không?”
Vệ Hồng Vũ gật đầu, anh cùng Liễu Hoài Thu tìm đến nơi có âm thanh phát ra.
Chỉ thấy khu vệ sinh có một lối rẽ, một chàng trai trẻ non nớt bị một tên say rượu mập mạp bắt nạt.
Chàng trai kia nhìn thấy Vệ Hồng Vũ cùng Liễu Hoài Thu, như thấy ân nhân cứu mạng của mình, vội vàng chạy tới chỗ hai người cầu cứu:
“Cầu xin các người giúp tôi, tôi không muốn đi cùng hắn, tôi cũng không biết hắn là ai.”
Vệ Hồng Vũ kéo Liễu Hoài Thu về phía sau mình, anh nắm chặt lấy tay tên kia, quát lớn: “Thả cậu ấy ra.”
Tên say rượu kia liếc Vệ Hồng Vũ một cái, “Con mẹ nó, đừng có xen vào chuyện của người khác, nếu cậu cũng muốn chơi thì phải đợi ông đây nếm thử trước.”
“Ông đây cũng đã theo dõi nó mấy tiếng rồi, cậu đợi một chút đi!”
“Tôi nói, buông cậu ấy ra!” Vệ Hồng Vũ gia tăng lực, anh siết tay hắn đến nỗi sắc mặt hắn cũng đã thay đổi.
“Cậu…mẹ kiếp…đừng có rượu mời không uống lại thích đi uống rượu phạt! Tên say rượu buông chàng trai trẻ ra, hắn nắm chặt tay lại và vung về phía mặt Vệ Hồng Vũ.
Vệ Hồng Vũ đã tập võ từ khi còn nhỏ, anh chưa bao giờ dùng đến nó khi quay phim, tên say rượu mập mạp kia càng không phải là đối thủ của Vệ Hồng Vũ.
Vệ Hồng Vũ duỗi tay, bắt lấy nắm đấm của tên say rượu, anh xoay người đè cánh tay của tên say rượu lên lưng hắn.
Không cho hắn phản ứng lại, anh nhấc chân và đá thẳng vào bụng hắn.
Tên say rượu mồ hôi lạnh toát, quỳ xuống xin Vệ Hồng Vũ tha.
Cuối cùng, hắn không thể không chạy.
Sau khi chàng trai trẻ được giải cứu, cậu ta không ngừng cảm ơn Vệ Hồng Vũ và Liễu Hoài Thu, “Cảm ơn hai người rất nhiều.”
Vệ Hồng Vũ vừa định nói chuyện, thì một người đàn ông khác đi tới, anh ta đeo khẩu trang và liếc nhìn Vệ Hồng Vũ cùng Liễu Hoài Thu, lo lắng hỏi, “Tạ Miên, cậu không sao chứ?”
Tạ Miên lắc đầu, cậu ta trả lời người đàn ông kia, “Sao tiền bối lại ở đây? Vừa rồi hai người này đã giúp tôi, tôi đang muốn xin thông tin liên lạc của họ.”
Sắc mặt của người đàn ông cũng dịu đi, “Cậu đi vệ sinh vẫn chưa về, tôi có chút lo lắng, liền tới đây kiểm tra.”
Sau đó anh ta xoay người nhìn Vệ Hồng Vũ cùng Liễu Hoài Thu, “Tôi tên Dư Hữu, nghe Tạ Miên mới nói hai người đã giúp đỡ cậu ấy, có muốn cùng nhau uống một ly không?”
Vệ Hồng Vũ nhìn Liễu Hoài Thu, “Tiểu Thu, cậu thấy thế nào?”
Liễu Hoài Thu có chút mệt mỏi, hơn nữa khi uống rượu cũng cần phải cởi khẩu trang.
Với thân phận của mình, cậu cũng không thể tuỳ tiện tiếp xúc với người khác, liền tuỳ ý tìm một cái cớ, “Hôm nay có vẻ muộn rồi, chúng ta cũng nên về sớm.”
“Được.”Vệ Hồng Vũ quay về phía Tạ Miên cùng Dư Hữu, “Xin lỗi, chúng tôi không thể đi được rồi.”
Nói xong, Vệ Hồng Vũ liền kéo Liễu Hoài Thu ra ngoài.
Tạ Miên vội vàng đi theo, “Nếu anh không muốn cùng nhau uống rượu, có thể cho tôi phương thức liên lạc được không, chờ khi nào có thời gian, tôi sẽ mời hai người một bữa.”