Liễu Hoài Thu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Vệ Hồng Vũ, trong mắt tràn đầy cảm xúc.
Vệ Hồng Vũ bị Liễu Hoài Thu nhìn, da đầu trở nên tê dại, “Sao vậy? Tại sao cậu nhìn tôi thế?”
“Vệ ảnh đế đối xử với tôi thật tốt.” Liễu Hoài Thu cố gắng kìm nén không cho mình khóc thành tiếng, “Trước nay chưa có ai đối xử tốt với tôi như vậy.”
Vệ Hồng Vũ trong lòng khẽ thở phào một tiếng, anh vươn tay chạm vào hốc mắt đỏ hoe của Liễu Hoài Thu, “Đừng khóc, không phải tôi nói rồi sao, tôi là fan của cậu mà.”
“Đương nhiên tôi sẽ đối xử tốt với người tôi thích chứ.”
Vệ Hồng Vũ càng nói, Liễu Hoài Thu càng khóc lớn, “Tôi không muốn anh làm fan của tôi.”
“Vệ ảnh đế có thể làm anh trai của tôi không.”
Cha mẹ đối xử với cậu rất tốt, từ nhỏ đến lớn đều tôn trọng ý kiến của cậu, chưa bao giờ đem tư tưởng của họ áp đặt lên Liễu Hoài Thu.
Đây cũng chính là lý do anh ở nông thôn nhưng cuối cùng vẫn có thể theo đuổi ước mơ bước chân vào ngành giải trí.
Cho dù cha mẹ có tốt đến đâu, cậu cũng không có người để tâm sự.
Mỗi khi bị rượt đuổi, chửi rủa ở trường, cậu cũng tưởng tượng rằng nếu có một người anh trai đứng ra bảo vệ mình thì tốt biết mấy.
Sẽ thật tuyệt nếu có một người anh trai không ghét cậu vì cậu là người đồng tính, lại có thể đứng lên bảo vệ cậu.
Cậu đã từng cho rằng việc gặp được Cố Lê Xuyên là đã thực sự cứu rỗi cuộc đời cậu.
Nhưng đó chỉ là sự ảo tưởng, sau khi tỉnh ngộ, hiện thực còn thật sự tàn khốc hơn.
Giờ đây, Vệ Hồng Vũ như một tia sáng chiếu vào thế giới của cậu.
Cậu muốn giữ lại tia sáng này trong thế giới tối tăm của mình.
Vệ Hồng Vũ nghe được câu nói đầu tiên Liễu Hoài Thu, hô hấp tự nhiên cứng lại, sau đó anh âm thần bác bỏ suy nghĩ của mình.
Nghe đến câu thứ hai, anh định thần lại, khoé miệng bất giác nhếch lên.
Làm anh trai cũng tốt, ít ra quan hệ giữa hai người họ đã tiến thêm một bước.
Cuối cùng, anh có thể đem thứ tình cảm này thổ lộ.
“Được.”
Vệ Hồng Vũ ôm chặt cậu vào lòng, sau đó lấy tay lau nước mắt cho Liễu Hoài Thu, “Đừng khóc, sau này nếu có người ức hϊếp cậu, thì hãy nói với anh trai, anh trai sẽ chống lưng cho cậu.”
Liễu Hoài Thu: “Được.”
Trùng hợp lúc này, có tiếng đập cửa vang lên.
Diêu Chỉ Nghệ một hồi lâu vẫn chưa thấy Vệ Hồng Vũ, cô ấy lại lo lắng cho Liễu Hoài Thu, nên muốn gõ cửa vào xem.
Vệ Hồng Vũ đứng dậy mở cửa cho Diêu Chỉ Nghệ.
Sau khi Diêu Chỉ Nghệ bước vào, thấy Liễu Hoài Thu đã ngoan ngoãn ngồi ở ghế sofa, cảm xúc của cậu đã dần ổn định, cô ấy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Thu, cậu không sao chứ?”
Liễu Hoài Thu gật đầu, “Xin lỗi, chị Diêu, đã làm chị phải lo lắng rồi.”
“Không sao, chỉ cần cậu không sao là được rồi.” Diêu Chị Nghệ ngồi bên cạnh Liễu Hoài Thu rồi nói thêm vài câu, “Cậu đang mang vương miện nên cũng phải chịu sức nặng của nó, sau này đừng quan tâm đến những lời ác ý của họ, cậu hãy quản lý tốt cảm xúc của mình.”
Liễu Hoài Thu gật đầu.
Thấy Liễu Hoài Thu không còn vấn đề gì, Diêu Chỉ Nghệ xoay người về phía Vệ Hồng Vũ, hỏi, “Vệ ảnh đế tới đây có chuyện gì sao?”
“Lát về sẽ tôi sẽ cùng Liễu Hoài Thu sẽ nói chuyện về hợp đồng cp.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Diêu Chỉ Nghệ và Liễu Hoài Thu hoàn toàn thay đổi.
Đặc biệt là Liễu Hoài Thu, mặt cậu tái nhợt, trong lòng tràn ngập cảm xúc sợ hãi.
Cậu mở miệng, không thể tin được nói, “Không, không phải nói, thích người đồng giới không phải biếи ŧɦái sao?”