“Tiểu Thu, cậu ngồi ở đây làm gì?” Vệ Hồng Vũ đi tới, muốn đỡ Liễu Hoài Thu dậy.
Liễu Hoài Thu hoảng sợ nép vào góc tường, tránh né sự đυ.ng chạm của Vệ Hồng Vũ, cậu bịt tai lại, run rẩy nói,
“Đừng, không cần, tôi biết tôi ghê tởm, Vệ ảnh đế không cần phải nói điều đó với tôi.”
Vệ Hồng Vũ cứng đờ lại, anh không biết Liễu Hoài Thu đang nói gì, “Tiểu Thu, cậu nói gì vậy?”
Diêu Chỉ Nghệ cũng sửng sốt, “Tiểu Thu, cậu làm sao vậy?”
Vệ Hồng Vũ thấy tâm trạng của Liễu Hoài Thu không tốt liền quay đầu nhìn Diêu Chỉ Nghệ, “Chị Diêu, tôi có thể nói chuyện riêng với Liễu Hoài Thu một chút được không?”
Diêu Chỉ Nghệ nhìn Liễu Hoài Thu run rẩy trong góc tường, có chút bất an, “Tình trạng của cậu ấy có vẻ không ổn kể từ khi cậu ấy tới công ty, tôi hy vọng Vệ ảnh đế có thể an ủi được cậu ấy.”
Vệ Hồng Vũ gật đầu, “Được rồi.”
Diêu Chỉ Nghệ lui ra ngoài, cô ấy để lại Liễu Hoài Thu đang suy sụp cho Vệ Hồng Vũ.
“Tiểu Thu, cậu sao vậy, có phải Cố Lê Xuyên làm khó cậu đúng không? Vệ Hồng Vũ một lần nữa ngồi xuống, đỡ Liễu Hoài Thu đứng dậy.
“Tôi sẽ chủ động huỷ hợp đồng cp với cậu, tôi cũng đã nói chuyện với chị Diêu rồi, chị ấy sẽ đại diện cho cậu liên hệ với tôi.”
Liễu Hoài Thu nức nở giải thích, “Tôi xin lỗi, tôi không phải cố ý lừa anh, rồi ký hợp đồng cp với anh.”
“Ngay từ đầu tôi cũng không muốn ký hợp đồng.”
Khi nói đến đây, Liễu Hoài Thu đã không kiềm chế được, “Tôi không kiểm soát được giới tính của mình, tôi không phải là kẻ biếи ŧɦái.”
Đại khái là Vệ Hồng Vũ quá mức ôn nhu, mà rất lâu cậu mới có một người bạn..
Bị một người bạn lợi dụng và phản bội, nó vẫn là cơn ác mộng trong cuộc đời cậu.
Cậu không muốn nó xảy ra một lần nữa.
Cậu dùng thái độ cực đoan nhất để cầu xin Vệ Hồng Vũ ở lại bên mình.
Cậu bé vốn luôn dễ thương và ngoan ngoãn ngã gục trong vòng tay anh, trái tim Vệ Hồng Vũ như cũng vỡ thành nhiều mảnh.
Cho dù là đã biết xu hướng tìиɧ ɖu͙© của Liễu Hoài Thu, anh cũng không đứng dậy.
“Tôi biết, Tiểu Thu không phải biếи ŧɦái, thích một người cùng giới thì đâu có gì sai.” Vệ Hồng Vũ ôm chặt lấy Liễu Hoài Thu, không ngừng trấn an cậu.
“Tôi có thấy Tiểu Thu biếи ŧɦái đâu!”
“Thích một người cùng giới thì đâu phải có tội, Tiểu Thu của tôi có bao giờ sai đâu.”
“Không, có sai.” Liễu Hoài Thu lắc đầu, không ngừng lẩm bẩm, “Đàn ông thích đàn ông là biếи ŧɦái, là ghê tởm.”
Trái tim Vệ Hồng Vũ siết lại, anh hốt hoảng, “Để anh nói cho cậu một lần nữa, thích người cùng giới không phải là ghê tởm, càng không phải là biếи ŧɦái.”
“Tiểu Thu, cậu nhìn tôi này.” Anh đối diện thẳng mặt Liễu Hoài Thu, nghiêm túc nói, “Thích là thứ tình cảm thuần tuý nhất trên đời này.”
“Cậu có thể thích một cô gái, cũng có thể thích một chàng trai, đó là quyền tự do của cậu.”
“Thích cũng không nên hạn chế bởi giới tính, chẳng qua cậu trùng hợp thích một người cùng giới mà thôi.”
Sau khi nói xong, sợ Liễu Hoài Thu nghe không hiểu, Vệ Hồng Vũ lại hỏi lại một lần nữa, “Cậu nghe hiểu không?”
Liễu Hoài Thu ngơ ngác nhìn Vệ Hồng Vũ, “Thích người cùng giới quả thực không sai sao?”