Ngày thứ hai, Liễu Hoài Thu bị tiếng chuông điện thoại từ Vệ Hồng Vũ đánh thức, bên cạnh cậu cũng không còn có bóng dáng Cố Lê Xuyên.
Liễu Hoài Thu nhìn điện thoại trên tay mới bắt đầu hoàn hồn.
Cậu không nhận cuộc gọi điện đó.
Bởi vì chỉ cần nghĩ tới chuyện hôm đó, cậu càng không biết đối mặt thế nào với Vệ ảnh đế.
Kể từ ngày cậu bỏ Vệ Hồng Vũ, đi theo Cố Lê Xuyên, Vệ Hồng Vũ vẫn luôn gửi tin nhắn, gọi điện cho cậu không ngừng.
Cậu không dám nhìn, cũng không dám tiếp.
Cậu rất sợ bị mắng, thực sự rất sợ.
Liễu Hoài Thu không thể chịu được cảnh một người đang yêu mến cậu, sẽ chửi rủa cậu khi biết xu hướng tìиɧ ɖu͙© của mình.
Những lời chửi bới đó không đơn thuần chỉ là lời nói, nó dường như là con dao sắc nhọn có thể đâm xuyên người Liễu Hoài Thu.
Liễu Hoài Thu bình tĩnh lại một chút, cậu đứng dậy, đi thu dọn đồ.
Chờ đến khi cậu thay quần áo, nhìn thấy tủ quần áo đầy màu trắng kia.
Cậu nhịn không được mà muốn đem chúng nhuộm thành màu đỏ.
-----
Liễu Hoài Thu bước vào cửa công ty giải trí Hải Duyệt, ánh mắt của mọi người đều đặt lên người cậu.
Những âm thanh xì xào vang lên bên tai.
“Cậu xem kìa, anh ta vẫn không biết xấu hổ mà tới công ty.”
“Hiện tại ai cũng biết anh ta và Cố tổng là một đôi, lại còn đi câu dẫn Vệ ảnh đế, thật kinh tởm.”
“Đúng là không biết xấu hổ, nếu là tôi tôi chết đi cho rồi.”
“Bài đăng ngày hôm qua có kẻ ngốc mới tin, Cố tổng và Vệ ảnh đế thật đáng thương.”
“Hồi trước nhờ vũ đạo của anh ta mà tôi cũng phấn chấn một thời gian, giờ nghĩ lại thật ghê tởm, học vũ đạo cũng chỉ để đi câu dẫn đàn ông.”
“Sao không phong sát anh ta đi.”
-----
Bước chân của Liễu Hoài Thu như nặng trĩu lại, cậu nắm chặt tay rồi lại buông ra.
Những lời này nghe vẫn còn tốt.
So với việc mắng cậu là tên biếи ŧɦái thì những điều này vẫn dễ nghe hơn một chút.
Liễu Hoài Thu hít sâu một hơi, làm bộ như không có chuyện gì rồi tiếp tục đi.
Cậu đi tới phòng làm việc gặp Diêu Chỉ Nghệ, Liễu Hoài Thu mới thả lỏng cảnh giác.
Diêu Chỉ Nghệ thấy sắc mặt tái nhợt của Liễu Hoài Thu, liên tưởng tới chuyện ngày hôm qua, cô ấy cũng đoán được chút ít,
“Tiểu Thu, cậu nghe bọn họ nói rồi à?”
Liễu Hoài Thu ngồi im một chút, không đáp lời.
Diêu Chỉ Nghệ lấy một cốc nước tới, an ủi Liễu Hoài Thu,
“Không cần quan tâm tới lời bọn họ đâu, họ chính là ghen tị, việc Cố tổng và cậu bên nhau.”
“Người như vậy cuối cùng cũng sẽ không gặp người tốt đâu, nếu Cố tổng biết chuyện này, bọn họ sẽ bị sa thải thôi.”
Liễu Hoài Thu thất thần gật đầu.
Cậu cúi đầu nhìn đôi giày của mình không nói một lời.
Diêu Chỉ Nghệ thấy vậy, khẽ thở dài, “Mặc dù bài đính chính hôm qua cậu đăng vẫn nhiều người không tin, cậu cũng không cần để ý quá nhiều, dù gì hiện tại cậu với Vệ Hồng Vũ cũng đang là một cp.”
Liễu Hoài Thu nghe thấy cái tên Vệ Hồng Vũ, cuối cùng cậu cũng nhớ ra mục đích tới công ty.
“Chị Diêu, bên Vệ Hồng Vũ vẫn không chấm dứt hợp đồng sao?”
Diêu Chỉ Nghệ nghi hoặc, “Không, Sao cậu lại hỏi thế? Sao lại hủy hợp đồng?”
Liễu Hoài Thu lắc đầu, cậu không nghĩ quá nhiều, trực tiếp nói, “Khả năng Vệ ảnh đế sẽ không muốn làm cp với tôi.”
“Nhờ chị Diêu ra mặt giúp, cùng với Vệ Hồng Vũ hủy hợp đồng cp.”
Không ai muốn liên quan với một kẻ đồng tính luyến ái như cậu.
Huống hồ Vệ Hồng Vũ cũng đã thấy Cố Lê Xuyên làm Liễu Hoài Thu nhục nhã như nào, không bằng chính cậu chủ động một chút.
Diêu Chỉ Nghệ còn định dò hỏi thì bị một trận tiếng gõ cửa dồn dập xen ngang.
“Vệ ảnh đế, sao anh lại ở đây?”
Liễu Hoài Thu nghe thấy tên của Vệ Hồng Vũ, toàn thân cậu cứng đờ lại.
“Hoài Thu có ở đây không vậy?”
Giọng nói lo lắng của Vệ Hồng Vũ truyền đến, Liễu Hoài Thu nuốt nước bọt, sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào cửa.
“Có. Vệ ảnh đế tìm Tiểu Thu có chuyện gì sao?”
Diêu Chỉ Nghệ mời Vệ Hồng Vũ vào, xoay người thì đã không thấy Liễu Hoài Thu.
“A, cậu ấy vừa mới ở đây mà.”
Vệ Hồng Vũ lướt qua phòng làm việc, phát hiện Liễu Hoài Thu đang hoảng sợ ôm chính mình ở một góc.