Hắn quay lại hôn lên mặt Liễu Hoài Thu, ôn nhu nói, “Bảo bối tỉnh rồi hả? Sửa soạn một chút, anh mang em về Cố gia.”
Liễu Hoài Thu chậm rãi mở to mắt, có chút nghi hoặc, “Về Cố gia?”
“Ừm. Mẹ anh bảo mang em về nhà.” Cố Lê Xuyên bế Liễu Hoài Thu như một đứa trẻ, đi đến tủ quần áo, cẩn thận chọn lựa.
“Bảo bối, em nhìn xem em thích bộ nào hơn? Anh nghĩ em nên mặc bộ nào nữ tính chút, em nghĩ sao?”
Liễu Hoài Thu sắc mặt trở nên trắng bệch, cậu dựa trên vai Cố Lê Xuyên không nói lời nào.
“Sao em không trả lời? Em có đồng ý hay không?” Cố Lê Xuyên phát hiện Liễu Hoài Thu có biểu cảm không đúng, liền lấy một chiếc váy dài, bắt đầu trấn an Liễu Hoài Thu,
“Đừng sợ, sớm hay muộn em vẫn phải tới Cố gia, hôm nay nhân tiện anh dẫn em đi luôn.”
“Cha mẹ anh, bọn họ rất tốt, đặc biệt là bà nội, em lại đáng yêu như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ rất thích.”
Liễu Hoài Thu trong lòng co thắt lại, cậu nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ, “Lê Xuyên, tôi không phải Diệp Dư Thu.”
Lời vừa nói ra, Cố Lê Xuyên liền lạnh lùng nói, “Cậu nói lại lần nữa xem, cậu là ai?”
“Lê Xuyên, tôi thực sự không phải Diệp Dư Thu, cho dù tôi có nói bao nhiêu lần đi nữa, anh cũng không thể thay đổi được sự thật này.”
“Đi gặp cha mẹ anh, không phải là chuyện nhỏ, anh đừng gây rắc rối nữa được không?”
Liễu Hoài Thu cố đánh thức Cố Lê Xuyên.
Nhưng Liễu Hoài Thu lại quên mất, trên đời này có một câu, người đang giả vờ ngủ thì cậu vĩnh viễn cũng không thể đánh thức được.
Mà Cố Lê Xuyên kia chính là người đang giả vờ ngủ kia.
Cố Lê Xuyên buông Liễu Hoài Thu xuống, ánh mắt ôn nhu giờ đã biến mất, “Liễu Hoài Thu, tôi nói cho cậu biết, chỉ cần tôi muốn, cậu sẽ vĩnh viễn trở thành Diệp Dư Thu.”
“Cậu không cần cố chống đối tôi, nếu cậu không nghe lời, tôi cũng sẽ phá huỷ mọi thứ cậu có.”
“Ví dụ như cha mẹ của cậu cùng với Vệ ảnh đế.”
Liễu Hoài Thu kinh ngạc mà nhìn Cố Lê Xuyên, hắn như ma quỷ sẽ nuốt chửng cậu, trong lòng cậu vô cùng run sợ.
“Cậu suy nghĩ kĩ chưa, nếu cậu không mặc bộ đồ này, chính cậu cũng biết hậu quả sẽ như thế nào?”
Cố Lê Xuyên lạnh lùng mà liếc Liễu Hoài Thu một cái, hắn ném ra những lời cay độc rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Liễu Hoài Thu ngơ ngác ngồi trên giường một hồi lâu, cuối cùng cậu vẫn phải đồng ý với điều kiện của Cố Lê Xuyên.
Cậu không còn sự lựa chọn nào khác.
Cố Lê Xuyên bước vào phòng, phát hiện Liễu Hoài Thu đã mặc đồ xong, khoé miệng liền hiện lên ý cười.
Hắn cũng chọn một bộ quần áo phù hợp với bộ váy trên người Liễu Hoài Thu.
Cố Lê Xuyên dẫn Liễu Hoài Thu đến trước gương, “Bảo bối, em ngẩng đầu lên xem, nói cho anh biết, hiện tại em là ai?”
Liễu Hoài Thư nghe theo giọng nói của Cố Lê Xuyên, cậu ngẩng đầu, một gương mặt vô cùng quen thuộc với Liễu Hoài Thu hiện lên.
Cậu chịu đựng cơn buồn nôn trong giây lát, há miệng thở dốc, hoảng hốt nói: “Tôi là…. Diệp Dư Thu.”
“Ngoan.” Cố Lê Xuyên cúi người xuống, hắn hôn lên môi Liễu Hoài Thu, rồi ôm Liễu Hoài Thu ra cửa.
Cố Lê Xuyên ôn nhu đem Liễu Hoài Thu đặt ở ghế lái phụ, rồi lên xe.
Như thường lệ khi ở bên cạnh nhau, Cố Lê Xuyên chu đáo thắt dây an toàn cho Liễu Hoài Thu.
“Sau này, không ai được thắt dây an toàn cho em ngoại trừ anh, em nhớ chưa?”