Sau khi Liễu Hoài Thu tắm rửa xong, cậu nhìn thấy Cố Lê Xuyên nằm trên giường gửi tin nhắn, không biết đang trò chuyện cùng ai.
Mà bên cạnh Cố Lê Xuyên có một bộ váy trắng cùng với bộ tóc giả.
Liễu Hoài Thu nhìn thấy bộ váy trắng kia, chân cậu mềm nhũn ra, không dám đi thẳng về phía trước.
Cố Lê Xuyên thấy Liễu Hoài Thu, liền bỏ điện thoại di động trên tay xuống, “Sao cậu đứng xa thế, Cậu quên mất mình phải làm gì à?”
“Không, không quên.” Liễu Hoài Thu sợ hãi nuốt nước miếng, căng thẳng đi tới.
Cậu không dám ngẩng đầu nhìn bộ váy kia.
“Liễu Hoài Thu, nếu cậu không nghe lời, vậy thôi, chờ đến mai nghe tin tức Vệ Hồng Vũ bị phong sát đi.”
Cố Lê Xuyên không muốn kiên nhẫn, hắn nói ra những lời tàn nhẫn, đứng dậy muốn rời đi.
“Đừng, Lê Xuyên, anh đừng đi!” Liễu Hoài Thu vội vàng tiến lên giữ chặt Cố Lê Xuyên, cậu nhắm chặt mắt, “Tôi sẽ mặc.”
Sau khi nói xong, Liễu Hoài Thu cực lực kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, từng bước đi lên phía trước, cầm lấy bộ váy mềm mại trong tay.
Cậu nhắm mắt lại và mặc bộ váy lên người.
Cố Lê Xuyên đứng ở một bên, yên lặng mà nhìn chằm chằm tấm lưng trắng nõn của Liễu Hoài Thu.
Khi chiếc váy rơi xuống, nó che khuất mông của Liễu Hoài Thu.
Đôi chân dài thon của Liễu Hoài Thu được tôn lên bởi bộ váy ngắn đó khiến cho Cố Lê Xuyên trở nên rạo rực.
Nếu là trước đây, Cố Lê Xuyên đã sớm không nhịn được mà lao lên ôm lấy cậu.
Nhưng hôm nay, Cố Lê Xuyên không có chút cử động, hắn muốn xem Liễu Hoài Thu câu dẫn hắn như nào.
Sau khi mặc váy vào, Liễu Hoài Thu hít một hơi sâu, cậu nhắm mắt lại, sờ soạng tìm bộ tóc giả, sau đó mở mắt đi về phía Cố Lê Xuyên.
“Lê Xuyên, trông vậy có được không?”
Cố Lê Xuyên nhàn nhạt liếc nhìn Liễu Hoài Thu, “Cậu cảm thấy sao?”
Ngữ khí của Cố Lê Xuyên quả nhiên là không hài lòng.
Đứng tại chỗ, Liễu Hoài Thu có chút luống cuống, nhưng cậu lại sợ Cố Lê Xuyên tức giận rồi rời đi.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Liễu Hoài Thu cố chịu đựng cảm giác xấu hổ, vươn tay lên cổ Cố Lê Xuyên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng của Cố Lê Xuyên.
Cố Lê Xuyên vẫn như cũ không dao động, hắn giống như một khúc gỗ.
Liễu Hoài Thu càng thêm bối rối, đôi môi mềm mại từng chút một tách ra, đôi tay mảnh khảnh bắt đầu cởi từng cúc áo trên người Cố Lê Xuyên.
Chỉ vài động tác này thôi đã khiến Cố Lê Xuyên ngứa ngáy không chịu nổi.
Cố Lê Xuyên duỗi tay ra, vòng tay qua eo Liễu Hoài Thu, ôm Liễu Hoài Thu như một công chúa.
Hắn đi tới mép giường, cúi người đè Liễu Hoài Thu xuống.
Hắn kịch liệt đáp trả nụ hôn của Liễu Hoài Thu.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ vang lên tiếng hôn môi.
Cố Lê Xuyên hôn một hồi, liền buông lỏng Liễu Hoài Thu ra, trầm giọng hỏi, “Hiện tại cậu là ai?”
“Ưm?” Liễu Hoài Thu bị Cố Lê Xuyên mê hoặc, nhất thời không có phản ứng, “Lê Xuyên, anh sao thế?”
Cố Lê Xuyên không nói tiếp, mà lại hỏi một lần nữa, “Mau nói, hiện tại cậu là ai?”
“Tôi là Liễu Hoài Thu.”
Cố Lê Xuyên mặt trầm xuống, ánh mắt ảm đạm nhìn chằm chằm Liễu Hoài Thu, “Không phải, cậu không phải Liễu Hoài Thu, cậu ngẫm lại xem cậu là ai?”
“Tôi, Liễu Hoài Thu.” Liễu Hoài Thu cảm thấy trong lòng bất an, da đầu cậu tê dại.
“Liễu Hoài Thu là đàn ông, tôi không thích đàn ông.” Cố Lê Xuyên nhẹ nhàng nâng cằm Liễu Hoài Thu, hắn hơi cong môi, “Cậu cảm thấy bây giờ cậu là ai?”
Liễu Hoài Thu đột nhiên cứng lại, chỉ cảm thấy yết hầu như có một đôi tay vô hình nắm chặt lại, cậu nhìn Cố Lê Xuyên một hồi lâu, cũng không thể phát ra âm thanh.
“Nói!” Cố Lê Xuyên ép sát Liễu Hoài Thu.
Liễu Hoài Thu lắc đầu, sợ hãi mà nhìn Cố Lê Xuyên, “Lê Xuyên, anh đừng như vậy, tôi sợ.”
Cố Lê Xuyên tiếp tục uy hϊếp, “Cậu đừng quên hiện tại cậu đang làm gì, nếu tôi không hứng thú, Vệ Hồng Vũ kia….”
“Lê Xuyên, đừng ép tôi, cầu xin anh.” Liễu Hoài Thu run rẩy.
Cố Lê Xuyên không nói lời nào, hắn nhìn chằm chằm Liễu Hoài Thu từ trên cao.
Hai người rơi vào bế tắc.
Cố Lê Xuyên thu tay lại, đứng lên không nói một lời.
Liễu Hoài Thu nằm trên giường, những giọt nước mắt lặng lẽ chảy ra từ khoé mắt đỏ hoe.
Cậu ngơ ngác nhìn đèn pha lê trên tường, l*иg ngực phập phồng kịch liệt.
Cho đến khi Cố Lê Xuyên đặt tay lên tay nắm cửa, giọng nói của Liễu Hoài Thu vang lên, “Thu Thu, tôi là Thu Thu.”
Cố Lê Xuyên dừng lại, hắn xoay người về phía Liễu Hoài Thu, một lần nữa hỏi, “Cậu là Thu Thu nào?”
Lời nói của Cố Lê Xuyên như ma quỷ từ địa ngục không ngừng vẫy tay về phía Liễu Hoài Thu, Liễu Hoài Thu không còn cách nào khác phải lên tiếng, “Diệp Dư Thu, tôi là Diệp Dư Thu.”