Nói xong, Vệ Hồng Vũ xoay người kiểm tra tình trạng của Liễu Hoài Thu, trên mặt không khỏi lo lắng, “Tiểu Thu, cậu có ổn không?”
Cố Lê Xuyên nhìn hai người thân mật trước mặt, hắn giơ tay lau vết máu trên khoé miệng, cười khinh bỉ, “Liễu Hoài Thu, cậu giả vờ cái gì vậy?”
“Chắng phải cậu muốn làm điều này với tôi sao? Cậu khóc vì ai?”
Liễu Hoài Thu ngơ ngác đứng phía sau Vệ Hồng Vũ, cậu cúi đầu im lặng, mái tóc rối bù dính chặt vào trán, trông rất xấu hổ.
Vệ Hồng Vũ không muốn nói chuyện với kẻ điên này, anh liền kéo Liễu Hoài Thu rời đi.
Cố Lê Xuyên thấy vậy, nhanh chóng đi lên phía trước, ngăn Vệ Hồng Vũ và Liễu Hoài Thu,
“Liễu Hoài Thu, tôi chỉ hỏi cậu một câu, cậu đi cùng anh ta hay là ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi?”
Liễu Hoài Thu ngây người một lúc, cậu ngẩng đầu, vô cảm liếc Cố Lê Xuyên một cái.
Vài giây sau, Liễu Hoài Thu đưa tay, chậm rãi đem tay của Vệ Hồng Vũ từ cổ tay mình buông ra.
“Tiểu Thu!” Vệ Hồng Vũ cảm thấy khó tin, bất giác nắm lấy tay Liễu Hoài Thu.
Liễu Hoài Thu khàn khàn: “Cảm ơn anh, Vệ ảnh đế!”
Sau đó, mặc kệ Vệ Hồng Vũ có kinh ngạc như thế nào, cậu từng chút tiến tới, như thể không còn linh hồn nữa, lặng lẽ đi đến bên cạnh Cố Lê Xuyên.
Từ đầu đến cuối cậu không thèm nhìn Vệ Hồng Vũ.
Giống như một đứa trẻ đoạt được kẹo, Cố Lê Xuyên cười đắc ý, “Vệ ảnh đế, tốt nhất đừng phí thời gian với Liễu Hoài Thu.”
“Anh muốn cậu ta, cũng nhìn xem bản thân mình có năng lực hay không.”
Nói xong, hắn liền mở cửa xe, đầy mạnh Liễu Hoài Thu vào ghế phụ, nghênh ngang mà đi.
—--------------------
Từ đầu đến cuối, Liễu Hoài Thu đều không nói một câu.
Cố Lê Xuyên liếc qua Liễu Hoài Thu, nhất thời không kiềm chế được cơn giận, càng nghĩ càng giận.
Cậu ta đã từng hôn người khác.
Tên khốn đó lại còn dám tấn công hắn.
Cố Lê Xuyên đỗ xe bên đường, hắn ra sức đập vào vô lăng,
“Liễu Hoài Thu, nói cho tôi biết, cậu cùng Vệ Hồng Vũ, các người đã tiến triển đến đâu?”
“Ngoài việc hôn nhau…Mẹ kiếp!! Hay cậu đã cùng anh ta lên giường?”
Liễu Hoài Thu bị Cố Lê Xuyên nhéo cằm, hắn bắt cậu phải trả lời câu hỏi của mình.
Sự ôn nhu trong mắt Cố Lê Xuyên sớm đã biến mất, chỉ còn lại sự tức giận và chế giễu.
Tim Liễu Hoài Thu đập mạnh, Cố Lê Xuyên giờ đã khác.
Vừa rồi là một phen nhục nhã, trực tiếp đem lòng tự trọng của cậu ra nghiền nát.
Cậu vẫn không thể tưởng tượng được, mình là người thế nào trong lòng Vệ Hồng Vũ.
Cố Lê Xuyên thấy cậu bối rối, tức giận nói: “Nói!”