Chương 15: Lê Xuyên, chúng ta chia tay đi!

Lâm Gia Mộ bất ngờ và nhìn về phía Cố Lê Xuyên.

Sau đó, cậu ta nhìn Liễu Hoài Thu đang mất hồn mất vía, nói với Lê Xuyên: “Lê Xuyên, lần này cậu thực sự hơi quá đáng rồi đó.”

Cố Lê Xuyên vô cảm lướt qua Lâm Gia Mộ, hắn lạnh lùng nói, “Đi về đi.”

Tất cả mọi người ở đây đều biết Lê Xuyên đang nói với ai, không khí trong phòng bỗng trầm lắng xuống.

Liễu Hoài Thu ngồi trên sofa không nhúc nhích.

“Nếu không muốn về, thì đừng về.”

Cố Lê Xuyên mất kiên nhẫn, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, bỏ lại một câu và đi về phía trước.

“Tôi không có, tôi chỉ……” Liễu Hoài Thu lập tức đứng lên, cậu loạng choạng chạy theo Cố Lê Xuyên, “Lê Xuyên, anh nghe em giải thích được không?”

Lâm Gia Mộ bất đắc dĩ mà lắc đầu, cậu quay trở lại sofa.

Thịnh Lai bối rồi nhìn ra hành lang trống trải, rồi trở lại phòng với Lâm Gia Mộ.

——

Bởi vì từ nãy Liễu Hoài Thu ngồi quá lâu, nên tay chân cậu có phần tê dại, cậu không thể đuổi theo Cố Lê Xuyên.

Chẳng được bao lâu, cậu đã bị Cố Lê Xuyên bỏ lại ở phía sau.

Liễu Hoài Thu sợ rằng Cố Lê Xuyên sẽ rời bỏ mình, cậu mặc kệ sự tê dại của cánh tay kia và cố gắng chạy về phía trước.

Khi Liễu Hoài Thu chạy đến gầm gara và cậu nhìn thấy chiếc Rolls-Royce vẫn đang đậu ở đấy, cuối cùng cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu bước tới, theo thói quen chuẩn bị mở cánh cửa lái phụ ra.

Đột nhiên, vẻ mặt u ám của Cố Lê Xuyên hiện qua chiếc cửa kính ô tô, và những lời nói lạnh nhạt của Cố Lê Xuyên khi cậu ngồi ghế lái phụ hiện lên.

Liễu Hoài Thu do dự một hồi lâu, cậu cuối cùng cũng kéo cánh cửa sau và ngồi xuống.

Liễu Hoài Thu vừa mới lên xe, cậu chưa kịp ổn định chỗ ngồi, thì Cố Lê Xuyên đã nhấn chân ga, khởi động xe.

Liễu Hoài Thu đâm thẳng vào lưng ghế trước bởi vì quán tính.

Trong nháy mắt, cậu suýt bật khóc vì quá đau đớn.

Liễu Hoài Thu che lại cái trán của mình, đôi mắt đỏ hoe của cậu nhìn chằm chằm Cố Lê Xuyên lạnh lùng ở phía trước, tâm trạng cậu vô cùng tồi tệ.

Trên đường đi, hai người bọn họ đều không nói một câu nào.

Khi tới biệt thự, Cố Lê Xuyên cũng đi thẳng lên lầu mà không thèm để ý tới Liễu Hoài Thu.

Liễu Hoài Thu cũng cứ thế mà chạy theo hắn.

Liễu Hoài Thu chạy vào phòng ngủ, cậu nhìn thấy Cố Lê Xuyên đang thay quần áo thì vội vàng giải thích,

“Lê Xuyên, anh đừng giận, em biết sai rồi, em không phải là không nghe lời anh nói, chỉ là em không để ý.”

Cố Lê Xuyên bước lên phía trước, tránh khỏi ánh mắt của Liễu Hoài Thu, “Anh đi rửa mặt, đến khi anh quay trở lại, anh muốn nhìn thấy em mặc một bộ đồ khác.”

Liễu Hoài Thu dơ tay lên không trung nhưng cậu lại dừng lại, bất lực mà thả xuống.

Chờ một lúc lâu, cậu mới thấp giọng lên tiếng, “Đuợc.”

Không cần hỏi cũng biết Cố Lê Xuyên muốn cậu mặc gì.

Chỉ vì Diệp Dư Thu thích những chiếc váy trắng, nên cậu cũng phải mặc nó để giả dạng làm Diệp Dư Thu.

Liễu Hoài Thu lau đi những giọt nước mắt trên mặt, cậu bước tới chỗ tủ quần áo, rồi chọn một chiếc váy trắng dài quá đầu gối.

Cậu nhớ rõ rằng Cố Lê Xuyên đã khen đôi chân của cậu rất đẹp, và đôi chân ấy là của cậu.

Không phải của Diệp Dư Thu.

——

Cố Lê Xuyên đi từ phòng tắm ra, hắn nhìn thấy Liễu Hoài Thu đang ngồi trên giường với vẻ mặt đờ đẫn, liền vội vàng đi tới ôm cậu vào lòng ngực.

Hắn ghé sát tai Liễu Hoài Thu và gọi “Thu Thu” bằng một cách trìu mến.

Liễu Hoài Thu nhớ tới trước kia khi Cố Lê Xuyên gọi cậu là “Thu Thu”, cậu càng trở nên rung động và yêu hắn nhiều hơn.

Nhưng hiện tại, xem ra, tất cả chỉ là một trò đùa.

Liễu Hoài Thu đã rơi rất nhiều nước mắt trong hai ngày qua, đến bây giờ, cậu không thể khóc được nữa.

Cố Lê Xuyên không có nhận được sự phản hồi, và hắn bắt đầu hôn lên vành tai của Liễu Hoài Thu.

Sau đó, hắn xoay người đè cậu ở dưới thân, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Liễu Hoài Thu và nhẹ nhàng vuốt ve nó.

Hắn nhẹ giọng dỗ dành: “Thu Thu, mắt của em đỏ như vậy, tí nữa để anh nhỏ thuốc cho em được không?”

“Anh đảm bảo lần này sẽ không làm em đau.”

Liễu Hoài Thu quay đầu đi, cậu không dám nhìn vào đôi mắt của Cố Lê Xuyên, đau khổ mà gật đầu.

“Ngoan.” Cố Lê Xuyên mỉm cười, hắn dựng thẳng đầu của Liễu Hoài Thu, để cậu nhìn thẳng vào mặt hắn, “Ngoan, nhìn anh này, anh tưởng trong mắt của em chỉ có anh chứ?”

Sau khi nói xong, hắn lập tức cúi đầu, hôn lên.

Liễu Hoài Thu nhìn người đàn ông đang thực hiện những hành động thân mật kia, cậu hít sâu một hơi rồi đưa ra một quyết định táo bạo.

Cậu vươn tay lên, ôm lấy Cố Lê Xuyên và đáp lại.

Trong căn phòng ngủ yên tĩnh ấy, vang lên những âm thanh hôn kịch liệt.

……

Hai người đang tình tứ với nhau, Cố Lê Xuyên định làm bước tiếp theo thì Liễu Hoài Thu lại nhẹ nhàng đặt tay của Cố Lê Xuyên xuống đùi mình.

Cậu vùi vào cổ Cố Lê Xuyên, thở dốc: “Lê Xuyên, chúng ta thử một lần đi, em không sợ đau.”

Cố Lê Xuyên bỗng dừng lại, hắn nhìn xuống đôi mắt ma mị phía dưới, nhìn chằm chằm đôi má đỏ ửng của Liễu Hoài Thu.

Hắn không do dự mà xoay người ngồi dậy, giữ một khoảng cách với Liễu Hoài Thu.

Chỉ để lại cho Liễu Hoài Thu một bóng dáng lạnh nhạt.

Liễu Hoài Thu nhìn tấm lưng kia, cậu siết chặt ga giường, đè nén cảm xúc khó chịu trong lòng rồi ngồi dậy.

Cậu tiến lên ôm lấy eo Cố Lê Xuyên rồi dán mặt vào lưng hắn, “Em biết anh sợ sẽ làm tổn thương em, nhưng em không sợ đau, em muốn một lần làm chuyện đó với anh.”

"Em nghe nói, đây là cách thức để hai người đàn ông hoà hợp.”

Liễu Hoài Thu vừa nói ra, thì Cố Lê Xuyên liền đẩy mạnh cậu: “Liễu Hoài Thu, em không thấy ghê tởm à?”

“Em không chịu nổi sự trống rỗng đó sao? Em muốn được bị ch!ch à?”

“Thích đàn ông, em không ghê tởm sao?”

“Lê Xuyên, anh……” Liễu Hoài Thu chật vật mà té ngã ở trên giường, cậu không thể tin được mà nhìn chằm chằm Cố Lê Xuyên.

Cậu cũng dự đoán rằng sẽ bị Cố Lê Xuyên cự tuyệt, nhưng lại không ngờ rằng hắn sẽ nói những lời đó.

Trong mắt Lê Xuyên, cậu ghê tởm vậy sao?

Thích đàn ông, thật sự rất ghê tởm sao?

Liễu Hoài Thu suy sụp, nước mắt cậu ứa ra.

“Lê Xuyên, sao anh lại nói như vậy? Em thích đàn ông thì có gì mà sai, nhưng anh cũng đừng hòng muốn thay đổi điều đó.”

“Em cũng không muốn……”

“Nếu anh thấy thích đàn ông là ghê tởm, sao còn muốn tiếp cận em?”

“Sao lại đối tốt với em?”

“Sao lại lừa gạt em?”

“Vốn dĩ, chúng ta có thể cắt đứt liên lạc……”

Vốn dĩ, cuộc sống của cậu sẽ rất yên bình……

Giọng nói của Liễu Hoài Thu càng ngày càng nhỏ, cho đến khi cậu không nói lời nào mà yên lặng ở trên giường khóc.

Cố Lê Xuyên nhìn gương mặt thảm thương của Liễu Hoài Thu, hắn không nói gì.

“Vì cái gì? Đương nhiên là vì gương mặt này!” Cố Lê Xuyên cúi xuống, nâng cằm Liễu Hoài Thu lên.

“Nếu không thì sao tôi có thể bằng lòng ở bên một người đàn ông?”

“Nếu không phải guơng mặt này giống y hệt cô ấy, tôi sẽ cảm thấy ghê tởm khi chạm vào nó!”

Liễu Hoài Thu nhìn thấy sự ghê tởm trong lời nói của hắn, cậu đau đớn tột cùng.

Tuy rằng cậu thật thực sự rất thích Cố Lê Xuyên, nhưng hiện tại, cậu không thể ở bên hắn nữa.

Người mà cậu yêu nhất trên đời lại nói những lời tàn nhẫn này.

Cậu thật sự ghê tởm khi thích đàn ông sao?

Liễu Hoài Thu nhớ về khoảng thời gian vào 10 năm trước, cậu bị người mình tin tưởng nhất phản bội, đem bí mật của cậu nói cho cả thế giới biết.

Từ lúc đó, tất cả mọi người đều coi cậu như một tên biếи ŧɦái và tránh xa cậu.

""Đúng là anh ta kìa, anh ta là Liễu Hoài Thu, anh ta thích đàn ông đấy!""

""Anh ta biếи ŧɦái vãi.""

""Thật ghê tởm, chạy nhanh đi, thấy anh ta là thấy ghê tởm.""

""Eo, đồ tâm thần, loại người này mà cũng dám đến trường học, sao không đem nó tới bệnh viện tâm thần đi.""

……

Ghét bỏ, nhục mạ, cô lập, cậu đã trải qua điều đó qua ba năm trung học.

Cũng là từ khi đó, cậu không dám kết bạn với ai, không dám tin tưởng vào người khác.

Nếu không phải lúc trước Cố Lê Xuyên đối tốt với cậu, thì cậu cũng không dám đến gần hắn.

Nhưng cuối cùng, người mà cậu tín nhiệm lại ghét bỏ cậu!

“Lê Xuyên, chúng ta chia tay đi……”

Liễu Hoài Thu không dám nhìn Cố Lê Xuyên.

Cậu sợ rằng sẽ nhìn thấy sự ghê tởm trong ánh mắc Cố Lê Xuyên.

“Chia tay? A, Liễu Hoài Thu, cậu đang mơ à?” Cố Lê Xuyên cười lạnh, “Chúng ta ở bên nhau lúc nào?”

“Cậu nghĩ Cố Lê Xuyên mà ở với một người đàn ông sao? Sao cậu không nhìn lại mình đi.”

“Biếи ŧɦái.”

“Trước nay……Chưa từng ở bên nhau?” Liễu Hoài Thu đờ đẫn, cậu nhếch miệng hỏi Cố Lê Xuyên: “Vậy hai năm của chúng ta là gì?”

“Nếu anh coi tôi là thế thân, thì cần gì phải đối tốt với tôi như vậy?

“Lừa gạt tôi, khiến tôi thích anh.”

“Thích tôi, đó là do cậu thôi, từ trước tới giờ tôi có nói chúng ta có quan hệ đâu.” Cố Lê Xuyên lạnh nhạt nhìn Liễu Hoài Thu, hắn bắt đầu mặc quần áo.

“Nếu cậu đã biết rồi thì tốt thôi, đỡ tốn công đi dỗ dành cậu.”

“Từ giờ trở đi, cậu hãy làm tốt nhiệm vụ của mình đi, làm một người thế thân tốt.”

Trái tim Liễu Hoài Thu vô cùng đau đớn.

Cậu không muốn bị tra tấn như vậy.

Nhìn người mình thích, thích người khác, cậu cảm thấy sống cũng không bằng chết.

Liễu Hoài Thu liều mạng lắc đầu, “Tôi không cần, tôi không làm thế thân, nếu trước đó không ở bên nhau thì cũng chứng minh tôi và anh không có quan hệ gì.”

“Tôi không có nghĩa vụ phải làm thế thân cho anh……”

Cố Lê Xuyên cười lạnh một tiếng, “Không có nghĩa vụ? A, Liễu Hoài Thu, đầu óc cậu có vấn đề à?”

"Địa vị của cậu bây giờ, đều là do tôi mà ra.”

“Như thế nào? Hiện tại nổi tiếng rồi, liền quên mất thân phận của mình sao?”