Chương 13: Tôi không đυ.ng vào!

“A? Là nghệ sĩ!!” Thịnh Lai đồng thời nhìn Liễu Hoài Thu và Cố Lê Xuyên.

Cố Lê Xuyên đang ngồi trên ghế sofa, hắn cầm ly rượu và uống một cách im lặng.

Căn phòng to như vậy bỗng dưng yên tĩnh lại, bầu không khí có phần ngại ngùng.

Lâm Gia Mộ là người phản ứng đầu tiên, cậu ta tiến lên hoà giải, “Liễu Hoài Thu? Là người mà nhảy rất đẹp phải không?”

“Tôi không quan tâm đến ngành giải trí mấy, nhưng chỉ biết cậu ấy nhảy rất đẹp.”

Liễu Hoài Thu thở dài nhẹ nhõm, cậu nhìn về phía Lâm Gia Mộ mỉm cười rồi gật đầu, có chút thẹn thùng mà đáp lại, “Tôi không nhảy giỏi đâu!!”

“Cậu ngồi đây đi, có thể ngồi uống rượu cùng một vị minh tinh nổi tiếng như vậy, là vinh hạnh của tôi.” Lâm Gia Mộ kéo chiếc ghế bên cạnh cho Liễu Hoài Thu, cậu ta rót một ly rượu đem đến trước mặt Liễu Hoài Thu.

“Hồi trước tôi có xem TV nên khi nhìn cậu tôi cảm thấy có chút quen mắt, vẫn không thể nghĩ ra đã từng gặp cậu ở đâu rồi.”

“Mãi cho đến khi Thịnh Lai nhận nhầm cậu, tôi mới nhớ ra, trước kia tôi có một người bạn cũ rất giống cậu.”

Lâm Gia Mộ nói chuyện, cậu ta không quên vươn tay ra chạm vào vai Thịnh Lai.

Thịnh Lai vội vàng làm theo: “Đúng đúng đúng, bình thường tôi không có chú ý đến giới giải trí, nên mới có sự nhầm lẫn này, chả qua là cậu với bạn cũ của tôi quá giống nhau.”

“Nào, uống đi.”

Tâm trạng của Liễu Hoài Thu rất phức tạp, nhưng không thể biểu hiện nó ra trước mặt nhiều người như vậy, cậu đành gượng cười, “Cảm ơn các anh, nhưng mà tôi không biết uống rượu, tôi có thể uống nước trái cây được không?”

“Được chứ, Liễu đại minh tinh uống gì cũng được.” Thịnh Lai rất thân thiện, như thể đang xin lỗi về lỗi lầm trước đó của mình.

Liễu Hoài Thu có chút ngượng ngùng, “Cứ gọi tôi là Hoài Thu là được.”

“Hoài Thu……” Thịnh Lai nhấp giọng lặp lại tên của Hoài Thu, và liếc nhìn Cố Lê Xuyên đang yên lặng uống rượu.

Rồi sau đó, cậu ta cầm một chai đồ uống và đưa đến trước mặt Liễu Hoài Thu.

Liễu Hoài Thu cũng đại khái biết suy nghĩ của Thịnh Lai, cậu cảm thấy vô cùng buồn cười.

Cậu cùng với người trong lòng của Cố Lê Xuyên rất giống nhau, thậm chí tên của hai người cũng giống nhau.

Như thể một trò đùa mà ông trời sắp đặt.

Liễu Hoài Thu, Hoài Thu……

Liễu Hoài Thu rót nước trái cây cho mình, cậu không nhịn được mà nhìn sang chỗ Cố Lê Xuyên.

Từ lúc cậu thay đổi ý định mặc quần áo nam, thì Cố Lê Xuyên đã thay đổi thái độ của hắn, trở nên vô cùng lạnh nhạt.

Bọn họ dường như hai người xa lạ.

Điều này khiến cậu rất khó chịu.

——

Căn phòng lại yên tĩnh trở lại.

Bởi vì có Liễu Hoài Thu là một người ngoài nên Lâm Gia Mộ cùng với Thịnh Lai cũng kiềm chế ít nói hơn, chỉ biết ngồi uống rượu.

Sau đó liếc qua Liễu Hoài Thu và Cố Lê Xuyên.

Liễu Hoài Thu thật sự không chịu nổi cái bầu không khí nơi đây, vì vậy cậu đã tìm cớ để đi ra ngoài.

Cậu vừa bước tới cửa, thì nghe thấy tiếng của Thịnh Lai ầm ầm hỏi, “Lê Xuyên, chuyện này rốt cuộc là như nào? Cậu ấy không có quan hệ gì cùng với Diệp Dư Thu chứ?”

Thịnh Lai càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng được, “Sao lại giống đến như vậy! Lỡ là anh em sinh đôi thì sao?”

Cố Lê Xuyên tùy ý nói: “Không có chuyện đó đâu.”

"Cậu cùng với cậu ta có phải đơn thuần là quan hệ cấp trên cấp dưới không? Tôi thấy cậu ta nhìn cậu rất quyến luyến.”

“Không phải vì cậu thấy cậu ta giống Diệp Dư Thu, nên giữ cậu ta bên mình làm thế thân chứ?”

Liễu Hoài Thu không muốn nghe trộm cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng chân cậu dường như vô lực, không thể bước tiếp.

Cậu muốn nghe câu trả lời của Cố Lê Xuyên.

Cậu hy vọng Cố Lê Xuyên sẽ nói cho Thịnh Lai biết, cậu không phải thế thân.

Nhưng đợi hồi lâu, cũng chưa nghe được câu trả lời...

Liễu Hoài Thu đã biết trước đáp án.

Liễu Hoài Thu bất lực, cậu vươn cánh tay ra đỡ lấy vách tường, sự chua xót bắt đầu lan tràn trong ngực, đau đớn trong lòng khiến cậu không biết phải làm sao.

Từng giọt nước mắt nhỏ giọt trên viên đá cẩm thạch, rồi tạo thành một vũng nước nhỏ.

Tuy rằng cậu đã sớm biết chính mình là thế thân, nhưng khi đối mặt với sự thật, cậu cảm thấy rất đau đớn.

Giống như vạn tiễn xuyên tâm vậy.

Lê Xuyên thật sự rất tàn nhẫn với cậu.

Dùng hết sự dịu dàng để tiếp cận cậu, đem cho cậu hy vọng, và lấy lại hết tất cả sau khi cậu gục ngã.

Liễu Hoài Thu dựa vào vách tường, cố gắng kiềm chế lại, không để cho mình khóc.

Cuộc trò chuyện trong phòng vẫn tiếp tục.

Thịnh Lai nhấp một ngụm rượu, suy tư nói: “Nhưng cậu ta là đàn ông mà, cho dù có giống như thế nào, cũng không thể giống một người phụ nữ được.”

“Không phải cậu không thích đàn ông sao?”

Cố Lê Xuyên lạnh nhạt, “Tôi không đυ.ng đến cậu ta.”

Liễu Hoài Thu cuối cùng cũng không nhịn được, cậu trượt khỏi vách tường rồi ngã xuống đất.

Để không phát ra tiếng động, cậu chỉ cắn chặt mu bàn tay của mình để giấu đi tiếng khóc trong cổ họng.

Không có đυ.ng vào cậu, là chỉ không bước đến cuối cùng sao?

Cậu cả Lê Xuyên thật là không có bước cuối cùng, nhưng trước đó, bọn họ đã làm cái gì?

Lê Xuyên sao hắn lại có thể nói không có đυ.ng vào cậu?

Cậu làm cho Lê Xuyên ghê tởm cậu vậy sao?

Nếu không thích đàn ông, sao lại trêu chọc cậu?

Liễu Hoài Thu khóc cho đến khi cả người vô lực, cuối cùng cũng không khóc được nữa. Cậu ôm lấy hai chân, cuộn tròn trong một góc.

——

Trong phòng

Lâm Gia Mộ cùng Xố Lê Xuyên chạm vào ly rượu, cậu ta nhìn ra ngoài cửa, nhắc nhở: “Lê Xuyên, không phải cậu ta đi vệ sinh sao? Lâu như vậy rồi mà vẫn chưa về?”

Cố Lê Xuyên nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, không cần phải xen vào.”

Lâm Gia Mộ có chút không yên tâm, vừa nãy dường như cậu ta nghe được tiếng khóc, liền tiếp tục khuyên nhủ:

“Cậu không đi xem sao? Quán bar nhiều người như vậy, cậu ta lại rất điển trai.”

“Sợ bị nguời ta gây khó dễ.”

Cố Lê Xuyên vẫn như cũ không nói gì, hắn ngồi trên sofa cứ thế mà uống rượu.

Lâm Gia Mộ thở dài một hơi, cậu ta buông chén rượu xuống, đứng dậy bước ra ngoài.

Vừa mới bước ra khỏi, đã thấy Liễu Hoài Thu cuộn tròn trong góc.

Ở trên TV, Liễu Hoài Thu là một mỹ nam có rất nhiều fans mến mộ, nhưng hiện tại, cậu lại như một chú chó con bị chủ nhân vứt bỏ.

Lâm Gia Mộ cong lưng xuống kéo Liễu Hoài Thu ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh.

Sau đó cậu ta đưa một chiếc khăn giấy cho Liễu Hoài Thu, dịu dàng nói: “Nãy cậu nghe hết rồi sao?”

“Lau nước mắt đi, tôi không biết chuyện cậu cùng với Lê Xuyên.”

“Nhưng tôi đã nghe thấy tiếng khóc đáng thương của cậu.”

Liễu Hoài Thu vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm mặt đất, cậu không có nhận lấy chiếc khăn giấy từ Lâm Gia Mộ.

Liễu Hoài Thu trước đây đều rất ngoan hiền, nhìn thấy bộ dạng này của cậu, ai cũng cảm thấy đau lòng.

Lâm Gia Mộ không còn lựa chọn nào khác, cậu ta vươn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Liễu Hoài Thu.

Liễu Hoài Thu thất thần, cậu nức nở lẩm bẩm: “Khi anh ấy tiếp cận tôi, anh ấy cũng không có nói với tôi, tôi chỉ là thế thân.”

"Anh ấy nói tôi rất đáng yêu, và muốn kết bạn với tôi.”

“Anh ấy nói rằng sẽ cố hết sức để đối xử tốt với tôi.”

“Anh ấy lừa tôi, Lê Xuyên, anh ấy lừa dối tôi……”