Chương 4: Bất ngờ

Đây chính là bất ngờ mà Lâm Cẩm Chi nói? Ký ức ùa về trong đầu Dư Tự Ngôn, kèm theo cơn đau đầu nhức nhối.

“Bây giờ tôi xuống đây, anh đi đỗ xe trước đi, ở tầng mấy?" Dư Tự Ngôn nói với lão Lưu.

Lão Lưu thấy tinh thần cậu vẫn ổn, hơn nữa bãi đỗ xe dưới tầng hầm này đều là chỗ đỗ xe riêng tư, Lão Lưu không chắc phải đỗ xe ở đâu. Chẳng lẽ một lát nữa lại để ngôi sao lớn đi bộ cùng mình từ bãi đỗ xe sao? Vì vậy Lão Lưu xuống xe đỡ, xác nhận lại lần nữa: "Cậu Dư, cậu có thể tự đi lên không?"

Dư Tự Ngôn: "Vớ vẩn. Ở tầng mấy?"

"Tầng cao nhất, căn số 4602, ra khỏi thang máy rẽ trái. Mật mã là ngày sinh của con vẹt nhà cậu" Thấy Dư Tự Ngôn lảo đảo bước xuống xe, đi thẳng về phía sảnh, Lão Lưu bổ sung thêm: "Tôi đỗ xe xong sẽ lên ngay!"

Dư Tự Ngôn khẽ vẫy tay ra hiệu đã nghe thấy, Lão Lưu nhìn theo bóng lưng ung dung của cậu rồi yên tâm đi tìm chỗ đỗ xe.

Thật ra Dư Tự Ngôn cố giữ tỉnh táo để tự về nhà trước là vì cậu rất buồn nôn. Cả một đêm hết rượu ngoại rồi rượu vang cứ thế luân phiên uống, dù tửu lượng có tốt đến mấy cũng không chịu nổi sự hành hạ này.

Khi cánh cửa đóng lại, Lục Tư Bạch vẫn còn nghe được tiếng vang vọng của câu "Lục Tư Bạch anh là đồ ngốc", Điều này chứng tỏ rằng, việc lặp đi lặp lại một câu trong thời gian ngắn sẽ khắc sâu vào trí nhớ, bất kể bạn thông minh đến đâu.

Đầu óc hắn đã bị gột rửa đến mức dường như chỉ còn đọng lại câu chào "thân thương" ấy, khiến hắn nóng lòng muốn nói chuyện với người hàng xóm này.

"Đing!" Cửa thang máy đột ngột mở ra, một mùi rượu trộn lẫn mùi thuốc lá xộc vào mũi.

Cho dù đeo khẩu trang, giáo sư Lục vẫn nhíu mày, người trong thang máy loạng choạng bước ra ngoài, Lục Tư Bạch nghiêng người giữ khoảng cách, nhưng mà, ngay lúc đó, kẻ say rượu ngẩng đầu lên.

“???”

Hóa ra là...

Đầu óc Lục Tư Bạch trống rỗng trong giây lát, tim đập thình thịch, "Cảnh báo......". Hắn không chút do dự tắt Bluetooth của Tiểu Tâm, đứng ở cửa thang máy, chờ Dư Tự Ngôn đến gần.

Cậu cao hơn rồi, các đường nét trên gương mặt sắc sảo hơn, da trắng hơn rất nhiều, nhưng biểu cảm vẫn kiêu ngạo như ngày nào, Dù có thay đổi, nhưng có vẻ như cậu không hề thay đổi. Thật ra, từ khi chuẩn bị về nước, mỗi ngày hắn đều theo dõi ảnh hoặc video của Dư Tự Ngôn.

Giờ đây, người thật đang đứng trước mặt, nỗi nhớ nhung, cay đắng suốt mười năm như cơn sóng dữ dội cuốn trôi Lục Tư Bạch. Nhưng dù trong lòng giáo sư Lục đang rối bời, thì bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cho đến khi đối phương chậm rãi thốt ra mấy chữ: "Lục Tư Bạch anh đúng là đồ ngốc."

Khóe miệng Lục Tư Bạch giật giật, hắn nghĩ hắn đã tìm được chủ nhân của con vẹt rồi.

Sau khi chửi xong, Dư Tự Ngôn vẫn cảm thấy chưa nguôi giận, cậu đã mắng người này rất nhiều lần trong giấc mơ, có lẽ là do ngày hôm qua nhìn thấy bóng dáng của người đó mà trong cơn say mơ hồ này, khiến cậu nhận ra rằng không có giấc mơ nào của mình là thật như ngày hôm nay, cậu túm lấy chiếc áo sơ mi Armani trắng của Giáo sư Lục rồi vò nó một cách điên cuồng.

"Thật là oan hồn không tan, hả? Lại mò vào giấc mơ của ông đây mà phá rối? Hả?"

Lão Lưu vừa ra khỏi thang máy liền chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng: Dư Tự Ngôn trong cơn say xỉn đang động tay động chân với một người đàn ông lạ mặt. Kỹ năng nhìn người chuyên nghiệp của lão Lưu nói cho hắn ta biết rằng người đàn ông này tuyệt đối không tầm thường. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy ánh mắt kiềm chế của đối phương, lão Lưu sợ đến mức mặt tái mét, vội nắm lấy tay Dư Tự Ngôn và liên tục cúi đầu xin lỗi: "Rất xin lỗi, rất xin lỗi cậu ấy uống nhiều quá.”

Lục Tư Bạch liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay Dư Tự Ngôn, lạnh lùng hỏi: "Anh và cậu ấy có quan hệ gì?”

Lão Lưu sợ mình bị liên lụy, vội vàng phủi sạch: "Không, không có, cậu ấy là ông chủ của tôi, tôi...... là tài xế của cậu ấy."

Lục Tư Bạch gật đầu, bước vào thang máy, ngay khi thang máy đóng cửa lại nói một câu: "Chăm sóc tốt cho cậu ấy.”

Lão Lưu ngây ngốc gật đầu, sau khi nhìn số thang máy đi xuống mới mới phản ứng lại, cảm giác áp bách của đối phương quá mạnh mẽ.

Đại học Y Giang Bắc

Các sinh viên nhìn giáo sư trẻ tuổi đẹp trai trên bục giảng mà không khỏi thất thần, Một số nghiên cứu sinh trong lớp có nhiều người tuổi thực tế lớn hơn Lục Tư Bạch, có người trông còn già hơn hắn.

Vị giáo sư trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng giản dị với cổ áo hơi nhăn và quần tây đen thẳng tắp. Vóc dáng cao ráo, mái tóc đen dày xen lẫn với chiếc khẩu trang đen, lộ ra làn da màu lúa mì khỏe mạnh. Mặc dù không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng từ dáng người và khí chất, thì không thấy có điểm nào giống với cụm từ "Trường Đại học Y", ngược lại trông giống một sinh viên của trường Điện ảnh bên cạnh.

“Chào các bạn, tôi tên là Lục Tư Bạch, là giáo sư mới của các bạn." Nói xong Lục Tư Bạch xoay người viết lên bảng ba chữ "Lục Tư Bạch".

“Tư Bạch à! Vốn định để cháu trực tiếp chọn vài thực tập sinh tiến sĩ dẫn dắt. Mỗi tuần sẽ học ở trường học hai ngày rồi đến bệnh viện hai ngày, nhưng... Giáo sư Tư Xuân đột nhiên ngã bệnh, ông ấy là người có kinh nghiệm lâu năm và chuyên môn phong phú, những học trò được chọn đều là những người xuất sắc. Khoa đã bàn bạc rất nhiều lần, vẫn phải quyết định nhờ cháu." Lúc ấy Nam Vô Cương đã nói với Lục Tư Bạch với biểu cảm như gửi gắm một trách nhiệm lớn lao.

Lúc Lục Tư Bạch ở Harvard chủ yếu học về lâm sàng và nghiên cứu, đây là lần đầu tiên hắn dạy học một cách hệ thống như thế này, ban đầu hắn đồng ý dẫn tiến sĩ vì chủ yếu chỉ cần tập trung vào lâm sàng và nghiên cứu.

Giáo sư Lục còn chưa kịp soạn bài giảng, nhìn từng khuôn mặt tràn ngập tri thức dưới lớp thành thật nói: "Xin lỗi vì đã gặp các bạn theo cách bất ngờ này. Vốn trong những người ở đây có một số bạn sẽ được chọn vào khóa của tôi, Nhưng vì chúng ta gặp nhau sớm hơn dự định, vậy nên bắt đầu bằng việc làm quen nhau trước nhé.”

"Tiết học này, chúng ta sẽ không nói về kiến thức chuyên môn. Thay vào đó, làm một self-introduction (tự giới thiệu)."

Các bạn học hai mặt nhìn nhau, đã khai giảng một tháng rồi, màn tự giới thiệu nhàm chán này không phải đã làm đi làm lại nhiều lần rồi sao?

Lục Tư Bạch: "Hôm nay chúng ta sẽ tạo một luật chơi mới, Tôi sẽ nói quy tắc một lần: từ vị trí thứ nhất của dãy đầu đến vị trí cuối cùng, nếu chỗ ngồi của bạn là số lẻ, thì số câu trong phần tự giới thiệu của bạn không được là số lẻ, nếu chỗ ngồi là số chẵn thì ngược lại, ngoài ra, số câu của người kế tiếp phải nhiều hơn số câu của người trước, Understand?" (Hiểu chứ)

Các sinh viên bỗng nhiên trở nên hứng thú: "Nhỡ có ai nói sai thì sao, thưa thầy?"

Lục Tư Bạch: "Đó là một câu hỏi hay, chúng ta sẽ phạt người đó hát, nhảy hoặc catwalk và biểu diễn những gì mà người ấy giỏi!"

Các nữ sinh vốn đã bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của Lục Tư Bạch, giờ lại càng phấn khích và lo lắng. Còn các nam sinh thì tập trung hết sức, vì đây là một cuộc thi và ở đây đều là những nhân tài vượt qua hàng trăm cuộc thi lớn nhỏ, thử thách cấp độ thấp như này không được phép phạm sai lầm, rất mất mặt.

Buổi tự giới thiệu đặc biệt này đã mở màn cho lớp 1 lâm sàng của trường y đại học Giang Bắc.

Phạm Tiểu Sơ ngồi ở góc xa nhất căng thẳng đến mức ngón tay trắng bệch, từ lúc Lục Tư Bạch xuất hiện, cậu ta đã phải điều chỉnh hơi thở để giảm bớt trái tim đang đập thình thịch của mình.

Cậu đến từ một thị trấn nhỏ, người đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học của thành phố. Thành tích xuất sắc là lớp giáp tốt nhất của cậu, khiến các cô gái đẹp trong trường phải kính nể. Nhưng khi thời kỳ dậy thì đến muộn, cậu bắt đầu nhận ra sự khác biệt giữa mình với mọi người, chỉ có thể giữ bí mật này ở nơi sâu nhất trong tâm. Cậu nghĩ rằng bóng tối sẽ bao trùm nơi đó cho đến hôm nay…

Lục Tư Bạch - người đàn ông này xuất hiện như một vị thần, đã thỏa mãn mọi ảo tưởng của cậu. cậu đã sớm nghe qua những câu chuyện truyền thuyết về Lục Tư Bạch, nhưng không bao giờ ngờ rằng người đó lại trẻ đến vậy. Dù chiếc cúc áo trên cổ đã cài tới nút cuối cùng, cổ tay áo không để lộ chút nào, thậm chí khuôn mặt cũng được chiếc khẩu trang đen che kín.

Phạm Tiểu Sơ cũng có thể chắc chắn rằng giáo sư trẻ này không chỉ hài hước tao nhã, mà còn rất đẹp trai.

Cậu cúi đầu, viết viết vẽ vẽ trên sổ luyện tập, sửa lại theo yêu cầu, luôn cảm thấy vẫn chưa hoàn hảo. Cậu hoàn toàn không quan tâm đến các bạn cùng lớp, mắt và tai chỉ dán chặt vào những lời nhận xét thỉnh thoảng vang lên từ giáo sư Lục, cùng với tiếng Anh chuẩn Mỹ thi thoảng được xen vào.

"Được rồi, chúng ta đã xem màn trình diễn tuyệt vời của sáu bạn. Tôi tin rằng mọi người đã hiểu rõ nhau hơn. Bây giờ, mời bạn cuối cùng tự giới thiệu."

Khi tiếng nói trầm ấm nhưng trong trẻo của Lục Tư Bạch vang lên, cả lớp phát ra những tiếng cười khúc khích. Điều này thật hiếm hoi ở trường Đại học Y Giang Bắc. Công việc học tập phức tạp và tính chuyên nghiệp đã cuốn họ vào những vòng xoáy căng thẳng.

Phạm Tiểu Sơ lấy hết can đảm, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu sâu thẳm của Lục Tư Bạch. Đầu óc cậu trở nên trống rỗng, cậu căng thẳng đến mức không thốt nổi một lời, thậm chí nhịp thở cũng loạn cả lên.

Lục Tư Bạch nhìn cậu ta với ánh mắt khích lệ: "Chúng ta hãy cho một tràng vỗ tay để khích lệ bạn học này. Bạn có thể nói tiếng phổ thông, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nga, thậm chí là tiếng Đông Lâm."

Trong tiếng vỗ tay như sấm, ba chữ Đông Lâm vẫn quay quanh bên tai Phạm Tiểu Sơ, đây là quê hương của cậu ấy, không ngờ giáo sư Lục lại biết cậu là người Đông Lâm, một dòng nước ấm giống như dòng điện đốt cháy cậu.

"Em... em... em... em tên..." Phạm Tiểu Sơ muốn cắn lưỡi tự sát, một tờ giấy đầy ắp chữ, nhưng cậu quên sạch mọi thứ. Chưa bao giờ trong đời cậu lại cảm thấy căng thẳng đến vậy.

Những bạn học đã biểu diễn và những bạn chưa biểu diễn đều bắt đầu reo hò: "Hát và nhảy, hát và nhảy, hát và nhảy."



Lục Húc Bạch tựa hồ khẽ mỉm cười: "Ừ, cách này cũng không tệ. Tôi nghĩ mọi người đã nhớ đến bạn rồi. Hãy bắt đầu màn trình diễn của bạn đi.”

Khi mọi người nghĩ rằng chàng trai ngại ngùng và nhút nhát này sắp khóc, thì một giọng nam trong trẻo vang lên:

“Làm sao để giữ lấy một cầu vồng

Làm sao để ôm lấy làn gió mùa hạ

Những vì sao trên trời mỉm cười những người dưới đất

Luôn không thể hiểu, không thể cảm thấy đủ

Nếu tôi yêu nụ cười của em

Làm sao để cất giữ, làm sao để có được…”

……

Mọi người: "......”

Làm thế quái nào mà người này lại có thể vừa lạc nhịp vừa tình cảm như vậy?

Phạm Tiểu Sơ thực sự đã nổi tiếng trong ngôi trường Y khoa Đại học Giang Bắc đầy những nhân tài xuất chúng này.

Nhưng mà giáo sư Lục trở nổi tiếng hơn, từ đó về sau lớp học của hắn lúc nào cũng đông kín người, nhưng đó là chuyện sau này.

Bài hát còn chưa hát xong, Nam Yên đã chờ sẵn ngoài lớp học. Nam Yên là giáo viên xinh đẹp nhất trong các giảng viên, lại còn là con gái của Nam Vô Cương. Cô đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý.

Lục Tư Bạch vừa ra khỏi phòng học, Nam Yên đã nở nụ cười tươi đón chào. Biết bao nữ sinh trong lòng nôn ra máu, ngàn vạn câu hỏi vì sao, vì sao đàn ông xuất sắc đều là đàn ông của người khác vậy?!

Một sự kết hợp hoàn hảo như vậy chắc chắn là khung cảnh đẹp nhất của trường đại học Giang Bắc. Phạm Tiểu Sơ nuốt hết những tình cảm nồng đậm vào lòng, lẩm bẩm: "Khó trách..."