Chương 3: Con vẹt

Phản ứng đầu tiên của Dư Tự Ngôn là có nên xông vạch trần bộ mặt thật của tên gay chết tiệt này hay không? Phản ứng thứ hai là tên khốn họ Lục này ngày càng giống người hơn, đứng cạnh người phụ nữ bên cạnh như một đôi trai tài gái sắc.

Cậu đột nhiên nhớ tới cảnh quay hôm nay, đạo diễn yêu cầu ánh mắt của cậu phải kiềm chế và ẩn nhẫn, Dư Tự Ngôn cảm thấy mình bây giờ rất hiểu cảm giác đó.

Cậu cố gắng kiềm chế không lao lên đánh người, nhẫn nhịn không chửi mắng, để mặc họ biến mất sau góc cửa.

Nếu như nói Tống Thuyền là tra nam, như vậy Lục Tư Bạch chính là đại tra nam, ít nhất người ta còn không làm chuyện lừa cưới. Dư Tự Ngôn nghĩ.

***

“Chào mừng về nhà!”

Lục Tư Bạch vừa đặt ngón tay lên khóa vân tay, tất cả thiết bị điện tử trong nhà liền tự động kết nối với "Tiểu Tâm", ngay cả rèm cửa sổ tự động cũng đúng ý thích của hắn.

Tầng cao nhất của tòa nhà này là vị trí ngắm biển tuyệt vời, cũng là nơi có tầm nhìn cao nhất để chiêm ngưỡng đường chân trời, thiết kế trắng đen xám của cả căn nhà nói lên sự khiêm tốn của chủ nhân.

"Giáo sư Lục, theo số liệu, ngài từ 7 giờ 50 tối, tâm trạng luôn không yên, có cần tôi phát một bản nhạc của Chopin để xoa dịu tâm hồn ngài không?”

Tất nhiên, nếu không có AI ồn ào này, khả năng hắn thích ngôi nhà sẽ tăng lên 95%.

À, còn có bồn tắm mát xa trong phòng tắm nữa, trông có vẻ màu mè quá mức., Lục Tư Bạch đi vào phòng tắm, mặc cho nước chảy điên cuồng lên cơ thể, nhưng làm sao cũng không xua tan được cái nhìn kinh hoàng thoáng qua ở Số 33 hôm nay.

Bản nocturne của Chopin vang lên khắp phòng ngủ, Lục Tư Bạch nằm trên giường lăn qua lộn lại, mặc kệ ban ngày đã trải qua những gì, hắn đều có thể điều chỉnh (ép) bản thân đi vào giấc ngủ lúc 11 giờ 30 tối, đây là sự cố chấp của một bác sĩ.

“Tiểu Tâm, cho tôi thông tin liên quan tới Dư Tự Ngôn.”

"Dạ, giáo sư Lục, Đây là lần đầu tiên tôi nhận nhiệm vụ kể từ khi được kích hoạt, thật là một vinh hạnh. Xin hỏi ngài muốn nghe qua âm thanh hay chiếu lên màn hình?”

“Nghe, sau đó mày câm miệng.”

“Dạ, giáo sư Lục.”

“Dựa trên những dữ liệu mới nhất và được quan tâm nhiều nhất, đây là mười thông tin tôi đã thu thập. Thông tin đầu tiên: Một ngôi sao mới nổi nghi ngờ diễn giả thành thật với một nữ minh tinh.”

“Chiếu lên màn hình đi.”

“Dạ, giáo sư Lục.”

Khuôn mặt quyến rũ của Dư Tự Ngôn và một nữ minh tinh lập tức xuất hiện trên tấm màn hình chiếu trên tường, tim Lục Tư Bạch nhói lên.

"Cảnh báo! Cảnh báo!" âm thanh điện tử cẩn thận lại vang lên.

“Đừng có cảnh báo nữa, ngày mai mày bảo bố dượng mày là trí thông minh của mày vẫn còn rất nhiều chỗ cần cải thiện đấy, nhịp tim không đều là sinh lý hay bệnh lý cũng không phân biệt được. Tao không hiểu được cái giá 200 tỷ của mày từ đâu ra nữa?”

“Giáo sư Lục, dựa trên tình trạng hiện tại của ngài, không chỉ có nhịp tim không đều, mà còn có một chút… tức giận nữa.”

Lục Tư Bạch: "......”

Đã nhiều năm rồi giáo sư Lục không ngủ muộn, nhưng hôm nay lại trải qua một đêm không ngủ, và hắn quy tất cả là do lệch múi giờ.

“Chào buổi sáng giáo sư Lục! Điện thoại của Nam Vô Cương gọi đến ngài có muốn nghe không?” Tiểu Tâm cẩn thận hỏi Lục Tư Bạch đang đổ mồ hôi như mưa trên máy chạy bộ.

“Nghe đi.”

“Tư Bạch à! Tối hôm qua ngủ có ngon không?!" Nghe điệu bộ của người bên kia tựa như đang chào hỏi buổi sáng với tiền bối.

Lục Tư Bạch: "Khá tốt.”

"Vốn là ngày mai cháu mới đến học viện làm việc, nhưng... sự tình khẩn cấp nên không lòng vòng với cháu nữa, bệnh viện có ca phẫu thuật cho trẻ em khá là phức tạp, lúc sáng nhóm chuyên gia hội chẩn xong quyết định mời cháu ra tay sớm hơn.”

Lục Tư Bạch: "......”

Giáo sư Lục vội vàng tắm rửa, thậm chí còn chưa kịp tham quan hết căn nhà đã phải vội vã đến bệnh viện trực thuộc Đại học Giang Bắc.

Nam Vô Cương dẫn đầu lãnh đạo bệnh viện và người trong khoa tim mạch chào đón Lục Tư Bạch ở trước cổng bệnh viện.

Các y tá và bác sĩ khi thấy cảnh này cũng tham gia vào hàng ngũ người xem.



’Là ai vậy?" Thực tập sinh dùng khẩu hình hỏi bác sĩ trưởng đang đứng xếp hàng.

Bác sĩ trưởng là một phụ nữ trung niên, khá thân thiện với các chàng trai trẻ. Cô hạ giọng trả lời: “Nghe đồn là Lục…”

Nghe vậy, mọi người đều gật đầu tỏ ý đã hiểu. Đối với họ, đó hoàn toàn là sự tôn sùng đối với một ngôi sao lớn trong ngành. Còn về chuyện ngôi sao đó hói đầu hay bụng bự, họ không quan tâm. Làm việc trong bệnh viện, ưu thế ngoại hình nào cũng không thể so được với dòng tự giới thiệu ngắn gọn trên biển tên trước phòng khám.

Chiếc Mercedes đen từ từ tiến vào tòa nhà khoa tim mạch. Thực tập sinh nuốt nước bọt, Đúng là bọn có tiền.

Khi cửa xe mở ra, Lục Tư Bạch đeo khẩu trang đen xuất hiện trước mặt mọi người, thực tập sinh lập tức thu lại ý nghĩ vừa rồi, cảm thấy giáo sư Lục lừng danh này có lẽ dựa vào khuôn mặt để kiếm sống.

Người khác trở về như thế nào họ không biết, họ chỉ biết là đi theo sau giáo sư Lục trở về khoa chăm sóc đặc biệt.

"Đứa trẻ mắc bệnh Fallot bẩm sinh, kèm theo viêm cơ tim và dị ứng với thuốc gây mê. Tối qua, bé được chuyển từ bệnh viện bên dưới đến bệnh viện của chúng ta, tình hình vô cùng phức tạp, cho nên…” Trưởng khoa tim mạch và lãnh đạo của bệnh viện đi bên trái và phải của Lục Tư Bạch, vừa đi vừa báo cáo.

Lục Tư Bạch một bên gật đầu như đang trả lời, một bên hỏi ngắn gọn tình huống của bệnh nhân, còn một bên xem ảnh chụp phim, sau đó thốt ra bốn chữ: "Chuẩn bị phẫu thuật.”

Trong vòng vài phút ngắn ngủi, thực tập sinh lại thay đổi ý kiến về Lục Tư Bạch, trong lòng gào thét, "Đúng là thần y có khác."

Ba giờ rưỡi sáng, trong một quán bar cao cấp.

“Bang!" Một tiếng, Lâm Cẩm Chi tưới rượu sâm banh một cách điên cuồng,"Chúc mừng Thương Khung vượt mốc một tỷ!!! Chúc mừng Dư Tự Ngôn!!!”

Dư Tự Ngôn không thể nghi ngờ trở thành tâm điểm của mọi người, chiếc áo sơ mi bị ướt dính sát vào cơ thể của cậu

"Oh! Oh! Oh! Oh!" Mọi người lập tức phấn khích và bắt đầu nhảy múa điên cuồng.



Không biết ai hét lên: “Cởi, cởi ra, cởi ra, cởi ra” mọi người đồng thanh hô to yêu cầu cậu cởϊ áσ ra.

Dư Tự Ngôn mỉm cười tinh nghịch, cởi cúc áo sơ mi đen mỏng đến mức chỉ còn lại một cúc. Trên chiếc cổ thon dài đeo một sợi dây chuyền thánh giá màu đen, cơ ngực lấp ló, những đường nét cơ bụng gợi cảm kéo dài xuống phía dưới, ẩn hiện trong chiếc thắt lưng da đen. Vai rộng, hông hẹp, eo thon, làn da trắng, giống như một yêu nghiệt.

"Đợi đến khi vượt mốc 2 tỷ rồi cởi!" cậu huýt sáo với Lâm Cẩm Chi một cách kiêu ngạo, như thể vừa bật công tắc âm thanh, sau đó tiếng hét, tiếng cười, tiếng la ó vang lên như thủy triều.

"Thương Khung" là bộ phim đầu tiên Dư Tự Ngôn đóng sau khi ký hợp đồng với công ty của Lâm Cẩm Chi, là nam chính, không ngờ lại thành công rực rỡ, sau mười ngày công chiếu đã vượt mốc 1 tỷ.

Khả năng kiếm tiền này khiến Lâm Cẩm Chi, người trước đây chỉ dựa vào tài sản gia đình, cũng phải khâm phục. Anh ta ôm chặt vai Dư Tự Ngôn, ánh mắt mê ly nhìn cậu chằm chằm như chó con nhìn thấy bánh bao thịt



Người anh em! Từ tối nay trở đi hai ta chính là anh em ruột." Lâm Cẩm Chi nói: "Để tạo bất ngờ cho cậu, tôi đặc biệt kéo mọi người đến giờ này. Cậu xem, sắp đến rồi. "



Dư Tự Ngôn còn ngái ngủ híp mắt một, giữa quán bar xa hoa trụy lạc cậu trông giống như một người phụ nữ tẩy trang sau một đêm dài, trở nên tĩnh lặng và tiều tụy.

“Sao? Anh định cầu hôn tôi à?!" Dư Tự Ngôn khàn giọng trêu chọc.

“Cút, còn lãng mạn hơn cầu hôn nhiều. Đoán thử xem?"

Dư Tự Ngôn: "Người anh em, không phải anh định tỏ tình với tôi chứ? Tôi sợ lắm......”

"Nghe Phó Nhất nói chỗ ở của cậu an ninh kém quá, công ty, tức là tôi, quyết định thuê cho cậu một căn hộ ở vịnh Thiển Thủy, Chắc cũng sắp xếp xong rồi. À, con vẹt của cậu cũng đã chuyển qua đó rồi. Lát nữa để lão Lưu đưa cậu về ọe..." Lâm Cẩm Chi vẫy tay, cố gắng nén cơn buồn nôn, nói: "Không ổn rồi, tôi đi nôn một chút rồi về nhà trước, ọe!"

Dư Tự Ngôn uống quá nhiều rượu, hoàn toàn không nghe rõ Lâm Cẩm Chi nói gì, chỉ bị hành động nôn mửa của anh ta làm cho kích động, đang định mở cửa ra ngoài nôn một trận.

Tài xế lão Lưu tay mắt lanh lẹ đỡ cậu, hắn ta là cảnh sát vũ trang xuất ngũ, thân thủ bất phàm, bình thường đảm nhiệm tài xế của Lâm Cẩm Chi, nhưng gần đây bắt đầu càng giống của Dư Tự Ngôn.

Trợ lý Phó Nhất biến mất cả buổi chiều, Dư Tự Ngôn quyết định chờ mình tỉnh rượu rồi nói, sau đó sẽ trừ tiền lương của cậu ta.

“Lục Tư Bạch anh là đồ ngốc.”

Sáu giờ sáng, Lục Tư Bạch lại bị đánh thức bởi câu nói mà ngày hôm qua hắn đã nghe vô số lần, dựa theo kế hoạch, hắn phải dậy tập thể dục lúc 6 giờ 30.

Giáo sư Lục nhìn đồng hồ điện tử trên bàn, xác nhận hắn mới chỉ ngủ được hai tiếng, rồi lại nhắm mắt lại.

“Lục Tư Bạch anh là đồ ngốc." Con vẹt lại kêu lên lần nữa.

Ca phẫu thuật hôm qua rất thành công, đồng thời giáo sư Lục vừa đến bệnh viện Giang Bắc ngày đầu tiên đã trở thành huyền thoại, huyền thoại này bận rộn đến tận chiều mới về nhà.

Cửa phòng vừa mở ra, "Tiểu Tâm" liền nói: "Chào mừng về nhà, giáo sư Lục!" Lời vừa dứt, liền nghe được phía ban công truyền ra tiếng đập cánh phành phạch.

Tiếp theo là một giọng the thé: "Lục Tư Bạch anh là đồ ngốc.”

Kỳ thật người bình thường không nghe được âm thanh xa thế này, nhưng Lục Tư Bạch từ nhỏ thính lực rất tốt, hắn còn tưởng rằng là bởi vì mình cả đêm ngủ không đủ giấc nên tai có vấn đề, kết quả là "Tiểu Tâm" nói: “Giáo sư Lục, dựa theo camera từ ban công cho thấy, trên ban công nhà kế bên có một con vẹt, biểu cảm hung dữ đang chào hỏi ngài!"

Lục Tư Bạch: "......”

Hắn có thể xác định, con vẹt này từ hôm qua đến sáng nay còn chưa xuất hiện, là buổi chiều có người đặt ở nhà bên cạnh, không phải vẹt thành tinh, thì là chủ nhân của nó cùng một người tên là "Lục Tư Bạch" có liên quan, có lẽ chính là trùng hợp giống với tên của hắn nên nghe có vẻ "thân thiết" một cách kỳ lạ.



Giáo sư Lục thản nhiên thức dậy, đánh răng, nướng bánh mì, pha cà phê, máy nướng bánh mì và máy pha cà phê đều là cùng thương hiệu hắn từng dùng ở Boston, Tiểu Tâm ra lệnh, máy nướng bánh mì và máy pha cà phê liền tự động vận hành theo yêu cầu.

Xem ra sau khi tan ca về phải tìm hàng xóm tâm sự chuyện con vẹt này, hắn vừa chạy bộ vừa nghĩ.

“Lục Tư Bạch anh là đồ ngốc!!" Con vẹt kêu lên đầy thê lương.

“Cậu Dư, tỉnh lại đi?”

Tài xế đánh thức Dư Tự Ngôn, cậu đang ở một bãi đỗ xe xa lạ, trong lòng không khỏi sợ hết hồn, ngồi bật dậy, "Lão Lưu? Đây là đâu?"”

"Đây là nhà mới của cậu, ở tòa nhà kia, ấy...cậu có thấy xe của cậu không?"

Dư Tự Ngôn nhìn theo hướng tay Lão Lưu chỉ, quả nhiên thấy ở lối vào giống như sảnh khách sạn có hai chiếc xe đậu cạnh nhau, một chiếc là Mercedes màu đen, chiếc còn lại là chiếc xe yêu thích của cậu - - Lamborghini màu vàng.

um, còn rất xứng đôi.