Chương 2: Cuộc gặp gỡ đầu tiên

[Tối nay, Trường Phong số 33, tài xế sẽ đến đón cậu, chắc sắp đến rồi.]

Đạo diễn vừa hô "Cắt!" thì Dư Tự Ngôn liền nhận được điện thoại của ông chủ Lâm Cẩm Chi.

“Tui có thể nói không không?" Dư Tự Ngôn nói với điện thoại, sau đó trừng mắt nhìn Phó Nhất – cái tên nịnh hót này.

"

Không thể!"

“Chị Tuyết Lê sắp trở về rồi, nếu chị ấy biết buổi tối tui ra ngoài uống rượu, thì cái cây tiền của của anh sẽ bị đốn ngã đấy." Dư Tự Ngôn cố gắng đe dọa tên cậu ấm ngốc nghếch này.

Lâm Cẩm Chi: "Ông chủ của cậu không gọi được cậu nữa đúng không?!”

"Chủ nghĩa tư bản ác độc, cái này gọi là bóc lột nhân dân lao động, bóc lột sức lao động", Dư Tự Ngôn dừng một lát, tiếp tục nói: "Được thôi!, từ sáng hôm qua đến giờ tôi ngủ có bốn tiếng đồng hồ, sắp đột tử rồi đây."

"Tôi lại thất tình rồi, cho cậu một cơ hội cười nhạo tôi, có đến không?" Lâm Cẩm Chi vạch vết thương của mình không nương tay.

“Đến chứ!” Dư Tự Ngôn không chút nguyên tắc mà đồng ý ngay lập tức, nghe Lâm Cẩm Chi kể tuyển tập yêu đương thất bại của anh ta là sở thích thứ hai của Dư Tự Ngôn, chỉ sau trò chơi xếp hình. Mỗi khi bị xã hội vùi đập, cậu đều nhờ những câu chuyện này để vực dậy tinh thần.

Số 33 Trường Phong là một câu lạc bộ tư nhân không mở cửa cho người ngoài, Tông màu tổng thể là của một tòa nhà theo phong cách Huy Châu trang nhã với bức tường đầu ngựa trang nhã. Nằm trên con đường Trường Phong đắt đỏ từng tấc đất tấc vàng, bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy hàng trăm viên gạch đen trong khu rừng giữa những ngọn núi, tựa như một bức tranh thủy mặc thoát tục, cũng giống như một cao nhân ẩn cư trong chốn thị phi.

Vừa bước vào cửa, rất dễ bị thu hút bởi dòng chữ “Nhất niệm thanh tịnh, liệt diệm thành trì (Một ý nghĩ thuần khiết, thành phố rực lửa)” được viết trên tấm bảng ở cửa. Dưới ánh đèn màu cam, bức tường trắng như tuyết và những bông hoa, cây cỏ tưởng chừng như được bố trí ngẫu nhiên nhưng thực ra được thiết kế theo công thức thẩm mỹ của cơ thể con người, hòa quyện với nhau, cùng tiếng cổ cầm thanh thoát xa xôi đưa người ta trở về thời không cổ xưa.

Lúc Lục Tư Bạch vào phòng liền tháo khẩu trang xuống, Nam Yên nhìn khuôn mặt hài lòng của hắn, liền biết cô đã chọn đúng chỗCô thân thiết gọi: "Đàn anh!"

Lục Tư Bạch vẫy tay coi như đã chào Nam Yên, sau đó đi về phía bọn họ, "Chú Nam, buổi tối tốt lành!”



“Ha ha ha, buổi tối tốt lành." Nam Vô Cương cười ha hả tiến lên đón, thân thiện làm động tác mời.

Lục gia và Nam gia quan hệ khá tốt, Hai đời trước, tổ tiên của Lục Tư Bạch là ngự y trong cung, ông nội của hắn là một trong những viện sĩ quốc gia đầu tiên đi du học trở về, chuyên gia trong lĩnh vực nhi khoa, cha hắn là chuyên gia về hô hấp người sáng lập đại học y học Giang Bắc, mẹ là giáo sư đại học Kinh Hoa.

Nam Vô Cương vốn là trợ lý của Lục Hữu Thời – cha của Lục Tư Bạch, dựa theo tuổi tác, Lục Tư Bạch phải gọi Nam Vô Cương một tiếng chú, nhưng xét về thành tựu trong nghề, Lục Tư Bạch có thể xứng đáng với lời mời này của ông.

"Chào mừng cháu trở về, Tư Bạch, năm xưa cha cháu sáng lập đại học y học Giang Bắc, đến nay vẫn là một trong những trường đại học đứng đầu trong nước." Nam Vô Cương tự tay rót cho Lục Tư Bạch một chén trà.

Lục Tư Bạch gật đầu, mặc dù hắn ở Mỹ mười năm, nhưng phong phạm công tử thế gia vẫn ăn sâu vào cốt tủy.

“Đó là do chú Nam điều hành tốt." Lục Tư Bạch nâng tách trà lên nhưng không uống ngay, mà theo phong tục địa phương, cũng đáp lại một cách lịch sự.

Nam Vô Cương uống một ngụm trà, "Ai~ lời này của cháu, chú rất thích nghe, ha ha ha, cha cháu sau khi nhận giải thưởng, đã giao toàn bộ cho chú, mấy năm nay, chú một ngày cũng không dám lười biếng, hôm nay cháu rốt cục chịu trở về, chú nghĩ, cuối cùng chú cũng có thể về hưu rồi."

Lục Tư Bạch: "Chú chắc chắn sẽ có một kỳ nghỉ hưu tuyệt vời, từ lúc Nam Yên tốt nghiệp”

"Ha ha ha, đứa nhỏ này biết nói chuyện, so với cha cháu cháu giỏi hơn nhiều," Nam Vô Cương quay đầu bảo phục vụ mang thức ăn lên, rồi tiếp tục cười nói: "Nhiều năm như vậy, cháu vẫn luôn là hình mẫu của Nam Yên, nó theo bước chân của cháu đều đuổi tới tận Harvard rồi."

Nam Vô Cương một câu hai ý, điên cuồng ám chỉ cho Lục Tư Bạch.

Lục Tư uống một ngụm trà, vừa lễ phép vừa khách sáo nhưng mang chút xa cách trả lời, "Nam Yên xuất sắc, ở Harvard cũng có nhiều người theo đuổi.”

“Cha, có để cho người ta ăn cơm không đây?” Nam Yên nũng nịu một câu, từ lúc gặp Lục Lục Tư Bạch, ánh mắt Nam Yên luôn sáng rực.

Cô từ khi còn nhỏ đã là “con nhà người ta”, cô có nét mặt mềm mại, gia thế giàu có và thành tích học tập luôn đứng đầu, cô là thiên tài thứ hai trong trường sau khi Lục Tư Bạch từ chối tuyển thẳng vào đại học Giang Bắc, ảnh chân dung của cô và Lục Tư Bạch đến bây giờ vẫn treo song song trên tường trường trung học mà họ từng học.

Nam Vô Cương cười haha, đúng lúc phục vụ nhẹ nhàng kéo màn lên, từng món ăn bắt đầu được dọn lên.

Cách trang trí của Trường Phong số 33 cố gắng giữ nguyên nét nguyên sơ của kiến trúc cổ. Nhìn từ xa, ba màu đen, trắng và xanh hòa quyện với nhau trong hòa quyện vào nhau. Khi đến gần, có thể cảm nhận được những chạm khắc tinh xảo, từ bậc thềm, ngưỡng cửa, lan can cho đến mái hiên, tất cả đều toát lên vẻ xa hoa của nó.

Chiếc màn nhẹ nhàng kéo lên để một luồng ánh sáng ấm len qua khe cửa lọt vào trong. Lục Tư Bạch vô thức ngẩng đầu nhìn về phía nguồn sáng. Đột nhiên, một người đàn ông mặc áo phông đen, đội mũ lưỡi trai xuất hiện ở cửa, một tay đút trong túi, mũ lưỡi trai kéo xuống thấp, che khuất nửa khuôn mặt, không thể nhìn rõ ánh mắt người này.

Tuy nhiên, từ góc nghiêng có thể thấy rằng người này đang đợi ai đó. Những đường nét khuôn mặt rõ ràng và hình xăm trên cánh tay lộ ra dưới ánh sáng ấm áp khiến tim Lục Tư Bạch đập thình thịch.



"Cảnh báo cảnh báo, kích hoạt hoàn tất, nhịp tim quá nhanh, hít thở sâu, cần tôi gọi 120 không ạ?” âm thanh điện tử của AI cũng đột ngột vang lên, xuyên thẳng vào đầu hắn thông qua sự dẫn truyền của xương.

Đây là món quà thí nghiệm mà Đồng Lỗi tặng Lục Tư Bạch, hắn còn nhớ rõ Đồng Lỗi nói: "Dù sao cậu mới là cha ruột của nó - - có lẽ cậu sẽ không bao giờ kích hoạt nó, cứ yên tâm mà đeo, vì chỉ khi cậu có cảm xúc mạnh, AI này mới tự động kích hoạt.”

Không ngờ lại kích hoạt nhanh đến vậy!!!

Lục Tư Bạch trượt cái nút màu đỏ trên đồng hồ, không ngờ món quà thí nghiệm này lại tự động gọi 120?!

Nhưng mà, chỉ chớp mắt một cái, bóng đen ngoài cửa đã biến mất. Nhưng mà cho dù cậu có hóa thành tro, Lục Tư Bạch cũng nhận ra.

“Dư Tự Ngôn... " Lục Tư Bạch nghiến răng đọc ra tên này, sau đó cầm chén trà uống một hớp trà Phổ Nhĩ, liền nuốt xuống mấy chữ này.

Nam Yên cảm nhận được cảm xúc dao động của Lục Tư Bạch, cô ngồi quay lưng lại cửa, nhưng theo ánh mắt của Lục Tư Bạch nhìn về phía cửa vào, chỉ nhìn thấy một bóng đen bị ánh đèn kéo dài trên mặt đất thoáng cái đã đi qua.

Bóng đen này chính là người thất tình Lâm Cẩm Chi, vừa vào phòng bao, Dư Tự Ngôn liền lấy mũ xuống, nằm trên sô pha xoay tròn mà cậu thường ngủ, đối với cậu mà nói, bây giờ cực kỳ cần ngủ, vừa rồi lúc tài xế nhắc cậu xuống xe, cậu quả thực muốn gϊếŧ người.

Phòng bao này tên "Trầm", thiết kế của toàn bộ không gian giống như một cái hố khổng lồ, Dư Tự Ngôn không biết vì cái gì "Trầm" nhất định phải ở trong hố, cậu chỉ biết là sô pha xoay tròn trong căn phòng này còn mềm hơn giường nhà cậu.

“Bốp!" Lâm Cẩm Chi vỗ vào mông Dư Tự Ngôn,"Đừng ngủ nữa, ăn chút gì đi!”

Dư Tự Ngôn lười biếng nhìn vào bàn đầy những món ăn ngon, "Anh muốn tôi lãng phí hai tiếng chạy bộ hôm nay à?”

“Cậu cởi đồ cho Tuyết Lê xem, vóc dáng thế này là đủ rồi, nhìn cái mông tròn này đi, còn đàn hồi hơn cả phụ nữ.”

Dư Tự Ngôn lườm anh ta một cái, ngồi thẳng dậy, "Nói về chuyện thất tình của anh đi, để tôi tỉnh táo chút.”

"Tôi quen một cô nàng hot girl trên mạng, tôi tặng quà cô ấy liên tục ba tháng, từ du thuyền đến máy bay, không biết đã mua bao nhiêu, tháng trước cô ấy nói công ty cần thúc đẩy doanh số, bảo tôi nạp cho cô ấy 50 vạn, tôi nghĩ chỉ 50 vạn mà thôi, liền nạp, tháng sau tháng trước nữa cô ấy lại nói với tôi doanh số còn thiếu một ít," nghe Lâm Cẩm Chi nói chuyện thảm của mình, Dư Tự Ngôn tỉnh ngủ hẳn, "Tôi liền đề nghị gặp mặt, cô ấy nói chỉ cần đứng đầu bảng xếp hạng một quý là có thể gặp mặt.”

“Một quý?”

“Đúng, chính là ba tháng.”

Dư Tự Ngôn liếc xéo anh ta, "Tui còn không biết một quý là ba tháng à, được rồi, anh tiếp tục đi.”

Lâm Cẩm Chi cầm ly rượu chạm nhẹ vào ly của Dư Tự Ngôn, cũng không đợi đối phương nâng ly, tự mình uống một ngụm lớn, tiếp tục nói: "Tôi hỏi cô ấy một quý khoảng bao nhiêu, cô ấy nói nói không chắc, đôi khi nhiều người tặng thì khoảng 1 triệu, ít người thì vài chục nghìn thôi. Cô ấy còn nói thấy tôi là người tốt, giọng nói dễ nghe, rất muốn gặp tôi, bảo tôi tặng cô ấy trước 5 triệu, sau đó sẽ trả lại. Tôi nghĩ sao lại có cô gái nhỏ thông minh lại thành thật như vậy, bỏ ra mấy triệu chuộc cô ấy cũng không phải là không thể, cho dù không trả lại cũng chẳng sao, cậu đoán xem chuyện gì xảy ra?”

“Chuyện gì xảy ra?” Dư Tự Ngôn phối hợp hỏi.

“Vừa gửi tiền xong, con mẹ nó cô ấy chặn tôi......”

Dư Tự Ngôn không thể tin nổi nhìn ông chủ ngu ngốc của mình, gần như chắc chắn rằng mình sẽ không thể đạt được thành tựu gì dưới sự chỉ huy của anh ta. Cậu nhấp một ngụm Lafite 1982 trên bàn để xoa dịu cơn sốc.

"Dư Tự Ngôn, cậu nói xem, tôi có giống một tên ngốc không?” Lâm Cẩm Chi chỉ vào mái tóc chải chuốt đẹp của mình, nghiêm túc hỏi.

“Không phải là giống... " Dư Tự Ngôn nói: "Mà đúng là!”

"Vậy cậu nói tôi nên làm sao bây giờ, nhưng mà cô ấy thật sự trông rất ngây thơ và gợi cảm, đúng kiểu tôi thích, liệu có khi nào như cô ấy nói, vẫn đang đi học bị bố mẹ phát hiện, nên bị tịch thu điện thoại không?"

Dư Tự Ngôn: "Tôi cảm thấy không chỉ anh ngốc, mà cô ta còn ngốc hơn anh.”

“Tại sao?”

"Lừa một kẻ đầu óc đơn giản tứ chi phát triển ngoại trừ có tiền cái gì cũng không biết mà lừa có mỗi 50 vạn, không phải không phải đồ ngốc thì là cái gì?" Dư Tự Ngôn đặt một miếng cá sống ngập mù tạt vào bát trước mặt tên ngốc Lâm.

Lâm Cẩm Chi ăn một miếng, cay đến nước nước mắt chảy ròng, sặc ho khan, nói: “Tôi với cậu có thù oán gì sao?”

Dư Tự nói: "Không có, là anh với tiền có thù oán, đây là lừa đảo, phải báo cảnh sát.”

Lâm Cẩm Chi ho xong, nước mắt đầm đìa nhìn Dư Tự Ngôn, "Tôi cho cậu xem ảnh của cô ấy, cậu sẽ hiểu.” Vừa nói vừa mở khóa điện thoại.

Nhìn đôi mắt to cằm nhọn lấp đầy màn hình này, cái tên viêm màng nãongu ngốc này còn đặt ảnh của kẻ lừa đảo làm hình nền?

Dư Tự Ngôn: "???”

“Quả thật là đúng kiểu anh thích, nhìn cái filter này đi tôi đoán là mẹ cô ta còn không nhận ra cô ta. May thay, anh là ông chủ của một công ty giải trí, tìm đại một người giúp anh khôi phục ảnh gốc, xem xong ảnh gốc rồi anh hẵng thưởng tiền được không?”

Dư Tự Ngôn tức giận đến bật cười, “Báo cảnh sát!”

“Không được…” Lâm Cẩm Chi ôm cánh tay cậu, cầu xin: "Nếu báo cảnh sát, thì tiêu đề ngày mai sẽ không phải là cậu và Lý Phạm phim giả tình thật, mà sẽ là Lâm Nhị Công Tử bị hot girl mạng lừa gạt mấy trăm vạn."

Dư Tự Ngôn: "......”

Lực hành động của Lý Phạm cũng quá mạnh, mới qua mấy giờ, cậu lại lên trang nhất rồi.

Hai người giằng co giữa báo cảnh sát và không báo cảnh sát, cuối cùng Dư Tự Ngôn quyết định tải ứng dụng chống lừa đảo vào điện thoại của Lâm Cẩm Chi.

Cơn gió cuối thu hơi se lạnh, Lâm Cẩm Chi uống chút rượu nổi hứng muốn Dư Tự Ngôn cùng anh ta đi dạo trong sân, thấy anh ta thật sự có chút ngu xuẩn đáng thương, Dư Tự Ngôn cố gắng giữ tỉnh táo để cùng ông chủ đáng thương này tản bộ trong đình viện.

Dư Tự Ngôn cũng hiếm khi có được sự thư giãn như vậy, từ sau khi cậu nổi tiếng còn chưa từng ở bên ngoài thoải mái như này, đêm nay ở 33 cực kỳ yên tĩnh, tiếng ếch kêu cùng côn trùng, hương thơm hoa cỏ thoảng qua mũi.

“Anh đã từng thật lòng yêu một người chưa?" Dư Tự Ngôn hỏi.

"Đương nhiên là có rồi!" Lâm Cẩm Chi nói trong hơi men, "Từ hồi còn học mẫu giáo, tôi đã có cô gái mình thích rồi, cậu cho rằng cái danh "Tứ thiếu gia của Giang Thành" là tự nhiên mà có chắc?"

"Ồ!" Dư Tự Ngôn tùy tiện chọn một tảng đá trang trí rồi ngồi lên, nếu có thể, cậu muốn ngủ một giấc ở chỗ này.

Đang trong trạng thái mơ màng, dường như cậu nghe thấy tiếng động khác ngoài Lâm Cẩm Chi, tính cảnh giác hành nghề trong ngành giải trí nhiều năm khiến cậu trong nháy mắt tỉnh táo, nhìn về phía phát ra âm thanh, giây tiếp theo, cậu tưởng mình gặp quỷ.

Dư Tự Ngôn chớp chớp đôi mắt khiến ngàn vạn thiếu nam thiếu nữ điên cuồng, chỉ vì xác nhận đối phương là người hay quỷ. Sau khi xác nhận “quỷ” cách đó không xa chính là Lục Tư Bạch, không biết là do hôm nay cậu nói nhiều từ "ngốc nghếch" quá hay sao, mà sau mười năm không gặp lại đυ.ng phải tên "đại ngốc nghếch" này, hơn nữa...... còn...... đi cùng với một cô gái.