Chương 3

Đúng như dự đoán, Tống Trĩ tắt điện thoại, tiện tay ném sang một bên. Linda cứ cách vài ngày lại xóa kết bạn với cậu một lần, lịch sử trò chuyện của hai người xen lẫn đủ loại thông báo của hệ thống.

Chắc chắn không quá vài ngày nữa lại phải thêm lại, không thấy phiền phức sao.

Đã 5 giờ chiều, Tống Trĩ xoa bụng đi vào nhà bếp. Cậu không thích có người ngoài ở nhà thường xuyên, dì giúp việc sẽ đến vào giờ cố định để đưa ba bữa ăn mỗi ngày và dọn dẹp phòng ốc.

Trên bàn ăn vẫn bày nguyên bữa sáng và bữa trưa. Tống Trĩ không có khẩu vị, cũng lười hâm nóng, cậu quay lại phòng khách, từ trên bàn trà đầy ắp đồ ăn vặt cầm lấy một túi khoai tây chiên, ngồi lại ghế sofa.

Trong TV, đài truyền hình địa phương đang chiếu một bộ phim thanh xuân thần tượng, nam phụ là diễn viên tuyến 18 bị Tống Trĩ đá gãy xương sườn, cậu không chuyển kênh, cắn một miếng khoai tây chiên.

Không ngờ hát dở thì chớ, diễn xuất cũng tệ như vậy.

Đúng là có một không hai.

"Không có hậu thuẫn, không có diễn xuất mà cũng dám lăn lộn trong giới giải trí?" Tống Trĩ vừa xem TV vừa lẩm bẩm, "Có thời gian lập đền thờ*, thì đi học bổ túc giáo dục bắt buộc đi."

(*) Ngôn ngữ mạng bên Trung, ý chỉ những người có hành vi đạo đức giả, giả vờ thanh cao.

Trong phòng vang lên tiếng động lạ, ngoại trừ tiếng chương trình truyền hình và tiếng khoai tây chiên, thời điểm này, trong nhà chỉ có một mình Tống Trĩ.

Miếng khoai tây chiên dừng lại trên miệng, Tống Trĩ lần theo tiếng động quay đầu lại, ở hướng cửa ra vào, cậu phát hiện ra người tạo ra âm thanh.

Bên trong cánh cửa gỗ hai cánh màu đỏ, đứng sừng sững một người đàn ông mặc áo khoác màu tối. Anh đẩy vali màu đen, vẻ mặt tuấn tú không đoán được tâm trạng, từ đầu đến chân đều chỉnh tề gọn gàng.

Tống Trĩ đứng chôn chân tại chỗ, cậu có thể nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh.

Cuộc hội ngộ sau hai năm xa cách, kéo theo cả những ký ức ùa vào trong đầu, nhấn chìm cậu trong biển hồi ức.

Người mà cậu đã thầm mến từ năm 15 tuổi, người đã khiến cậu mất ngủ đêm qua, đang đứng ngay ngắn cách cậu vài mét.

Gió từ bên ngoài thổi mạnh làm tà áo khoác của anh bay phần phật, ánh hoàng hôn le lói sau lưng phủ lên người Nghiêm Hoài một lớp lông tơ mềm mại, cổ áo anh hơi mở, nhưng ánh mắt Tống Trĩ lại dán chặt vào nốt ruồi nhỏ tròn trịa bên trái yết hầu.

Hai năm trước, cậu đã từng hôn lên đó.