Chương 2

“Cậu quay bộ phim này, Hoắc Nghiên đầu tư 100 triệu, vừa tới giới điện ảnh đã đầu tư hẵn 100 triệu, có thể tưởng tượng của cải của hắn, cậu phải nắm chắc.”

Hứa Địch Tinh a một tiếng, khó hiểu nói: "Nắm chắc cái gì ạ?”

"Người bí ẩn gì đó của cậu, bộ phim này đã không cho cậu tham gia, cậu không nghĩ là nếu về sau không có người thần bí đó thì cậu sẽ làm gì à?"

"Thương nhân trục lợi, tôi có thể kiếm tiền cho bọn họ, tất nhiên có rất nhiều người muốn đầu tư cho tôi rồi, hơn nữa..." Hứa Địch Tinh không hiểu quay đầu lại, lại một lần nữa nhìn về phía vị Hoắc Nghiên kia: “Nhỡ đâu anh ấy chính là nhân vật thần bí đó thì sao?"

Người thần bí tình cờ vắng mặt trong khoản đầu tư cho bộ phim “Lạnh giá”, nên đoàn làm phim đã tìm đến một nhà đầu tư được cho là lần đầu tiên đầu tư vào một bộ phim, còn thoáng cái lập tức đầu tư một trăm triệu, đây cũng quá trùng hợp rồi.

Người đại diện nói: "Bớt tự kỷ đi, đây chính là Hoắc Nghiên đấy!”

“Tôi làm sao cơ?” Một giọng nói từ tính thấp thuần lọt vào trong tai hai người.

Người đại diện quay đầu nhìn Hoắc Nghiên, giật mình đứng lên: “Hoắc... Hoắc tổng, chào ngài, tôi là người đại diện của Địch Tinh.”

Hứa Địch Tinh hiếm khi thấy người đại diện xấu hổ, không nhịn được cười xấu xa. Người đại diện chậc một tiếng, vỗ vỗ eo cậu, ý bảo cậu nhanh chóng chào hỏi.

“Chào Hoắc tổng, tôi là Hứa Địch Tinh, mong được học hỏi nhiều hơn.”

Vươn tay nhẹ nhàng bắt tay, lại nhanh chóng buông ra, Hoắc Nghiên xoa độ ấm còn sót lại trong lòng bàn tay, khóe môi không dấu vết cong lên một độ cong nhẹ.

Hứa Địch Tinh đoán Hoắc Nghiên chính là người thần bí, cũng chỉ là suy đoán, một ngày cậu có thể toát ra 108 loại suy đoán kỳ quái, vừa nghĩ là sẽ quên ngay sau đó.

Nhưng người đại diện lại yên lặng ghi tạc lời Hứa Địch Tinh nói trong lòng, nếu người thần bí thật sự là Hoắc Nghiên, vậy thì thật tốt quá.



Sau bữa tiệc không có lịch trình làm việc, Hứa Địch Tinh hiếm khi thư giãn nên uống vài ly rượu, tham lam uống vài ly rượu, cậu không thường uống rượu, đánh giá thấp tác dụng chậm của cồn, lúc đi thang máy trở về phòng, cậu đã sắp đứng không vững, choáng váng tựa vào góc thang máy.

Người đại diện cũng không biết đi tra cái gì mà biến mất tăm ngay giữa bữa tiệc, Hứa Địch Tinh một mình lảo đảo đi ra thang máy, tìm thẻ phòng trong túi một hồi lâu nhưng vẫn không tìm thấy.

Hứa Địch Tinh.

Có người gọi tên cậu…

Hứa Địch Tinh tưởng là fan, cười ngây ngô phất tay: “Ngại quá, công ty không cho tùy tiện ký tên đâu.”

"Phòng của cậu là gì?" người đàn ông hỏi.

“7...7520...”

“Cậu đứng đó chờ tôi, đừng đi lung tung, tôi đi gọi người trông cửa cho cậu.”

Hứa Địch Tinh tựa đầu vào tường, cũng không đáp, mặt đỏ bừng vì rượu, nhìn đáng yêu hơn bình thường một chút.

Hứa Địch Tinh say thành dáng vẻ này, nếu bị chụp ảnh sẽ gặp rắc rối, Hoắc Nghiên lấy thẻ phòng của mình ra, bế cậu lên khỏi mặt đất rồi đưa vào phòng của mình.

Hứa Địch Tinh bị bế lên nhưng không hề phản kháng, ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Hoắc Nghiên: “Anh đẹp trai thế.”

Hoắc Nghiên dời tầm mắt, hắng giọng khô khốc: “Cậu cứ ở yên trong phòng, tôi đi lấy thẻ phòng cho cậu.”

“OK!”

Hứa Địch Tinh ngọt ngào trả lời, nằm xuống giường, xoay người lăn lộn, quần áo bởi vì góc độ mà bị gấp lại, lộ ra vòng eo thon nhỏ bằng phẳng.

Hoắc Nghiên chỉ nhìn thoáng qua đã dời ánh mắt, tựa như chạy trốn mở cửa rời đi.

Đợi hắn mang thẻ phòng tới, muốn đưa Hứa Địch Tinh về phòng thì mở cửa lại phát hiện không thấy Hứa Địch Tinh đâu cả.