Qua quýt bình thường đến mức con số bảy mươi tư triệu đô la Mỹ bị anh tiêu xài như tiền Zimbabwe vậy.
*1 USD = 322 ZWL (Đô la Zimbabwe) theo tỷ giá hiện tại. Trong thời kỳ siêu lạm phát, hủy bỏ đồng nội tệ năm 2008, trong quá trình chuyển đổi tiền tệ, tài khoản ngân hàng có số dư từ 0 đến 175 triệu tỷ đô Zimbabwe sẽ được trả 5 USD. Những tài khoản từ 175 triệu tỷ đô Zimbabwe trở lên sẽ được trả theo tỷ giá 35 triệu tỷ đô Zimbabwe đổi 1 USD. Trước kia có bài viết tạo trò gây hài nói nguồn tài chính kinh doanh của tổng giám đốc bị đứt đoạn thì có khi còn vay tiền từ nữ minh tinh, lúc đó Khương Minh Chi còn nghiêm túc suy nghĩ về độ khả thi Lộ Khiêm sẽ vay tiền cô, sau đó cô kéo blogger nói như thật ấy vào danh sách đen.
Thật ra so với một số công ty trên thị trường mà mọi người biết, mấy người nắm giữ hàng nghìn tỷ cổ phiếu trên sàn chứng khoán thì trong thời gian ngắn họ sẽ không dễ dàng gặp tình trạng phải bán tháo hay hơi rung chuyển xíu đã hóa thành bọt nước, điểm khác biệt lớn nhất của nhà họ Lộ là phần lớn doanh nghiệp trong Lộ thị, bao gồm cả bất động sản Đức Thân và tài chính Gia Tín, mấy sản nghiệp cốt lõi này chưa lên sàn, chúng không cần thị trường chứng khoán đánh giá cấp bậc của mình, mọi hoạt động đều dựa vào dòng tiền mặt thực tế, người bên ngoài không thể đong đếm giá trị của chúng.
Mao Mao nói xong một câu thì kích động nhìn Khương Minh Chi, Lộ Khiêm và Khương Minh Chi có quan hệ gì chứ, dường như họ đã thấy con ngựa thuần chủng bảy mươi tư triệu đô đang hưng phấn chạy cộp cộp cộp về phía họ.
Khương Minh Chi liếc nhìn Mao Mao đang dâng trào kích động: “...”
Thật ra Mao Mao nói không đúng toàn bộ, vì Lộ Khiêm không chỉ có một con mà có cả một trại nuôi ngựa.
Có lẽ đây là một ý kiến hay, dẫu sao Khương Minh Chi biết rõ dù lật tung cả Bình Thành lên thì chắc chắn không tìm ra con ngựa nào tốt hơn ngựa của Lộ Khiêm, nhưng bảo cô mở miệng mượn của Lộ Khiêm thì...
Khương Minh Chi sầu muốn chết.
Buổi chụp hình hôm nay tạm hoãn vì Văn Tuyết Phong không hài lòng với con ngựa mượn được, bên phía tạp chí nói bây giờ vẫn đang liên hệ với mấy nhà sưu tầm tư nhân ở Bình Thành. Khương Minh Chi về Tử Duyệt Tinh Hà sớm, ôm gối ngồi trên ghế treo cạnh cửa sát đất trong phòng ngủ, ngắm nhìn hơn nửa Bình Thành bên ngoài cửa.
Trong đầu cô toàn là câu cho dù lật tung toàn bộ Bình Thành lên cũng không tìm ra được con ngựa tốt hơn ngựa của Lộ Khiêm.
Khương Minh Chi đập một cái vào gối ôm trong ngực, mở điện thoại ra lướt tới Weibo phòng làm việc của cô, thấy phòng làm việc đã đăng lịch trình làm việc tháng này của cô lên rồi, công việc mấy ngày nay là chụp hình tạp chí.
Không cần nghĩ cũng biết tạp chí mấy ngày tới Khương Minh Chi chụp chính là tạp chí phách lối công bố giữa phong ba bão táp – V, đồng thời lần này hình như không chỉ có fan mong chờ ở dưới bài đăng của phòng làm việc, gần như toàn bộ antifan và ánh mắt người qua đường cũng bắt đầu nhìn chằm chằm vào trang bìa tạp chí của cô.
Nếu như chụp hỏng...
Khương Minh Chi đăng nhập vào tài khoản phụ, vừa nghĩ chuyện này vừa tùy ý lướt điện thoại, sau đó cô lướt thấy một bài Weibo thì bỗng cau mày lại, ánh mắt tập trung vào bài viết đó.
Trang chủ tài khoản phụ của cô mà lại thấy trạng thái của Phí Âm.
Khương Minh Chi nhìn trạng thái ấy chuyển đến trang chủ của cô thì nhất thời vừa muốn bật cười, vừa tức đến mức muốn chửi người ta.
(Kiểu tự động share lại bài, mua lượt like, share ảo á) Ấy vậy mà Phí Âm không bị giới thời trang phong sát.
Hơn thế nữa, không chỉ không bị phong sát mà còn thông báo lên trang bìa tạp chí, cùng số xuất bản như V của cô.
Cái Phí Âm công bố là Nylon, là một tạp chí trẻ tuyến một, mặc dù nó không phải bốn tạp chí lớn nhưng mấy năm qua phát triển cũng khá tốt, năm ngoái chủ biên từng đích thân tới mời Khương Minh Chi một lần.
Khương Minh Chi nhìn Weibo Phí Âm và tài khoản chính thức của tạp chí tương tác với nhau, cô ném điện thoại xuống, nằm trên giường tức đến bật cười.
Chẳng trách sau đêm thời thượng Phí Âm lại yên lặng như thế, không phù hợp với phong cách chưa xô ngọn sóng trước là cô lên bờ cát thì chưa dừng của cô ta từ trước đến nay, hóa ra là không phải vì biết liêm sỉ là gì rồi mà là chuẩn bị đường lui sẵn từ trước.
Đương nhiên Nylon không thể sánh với V nhưng lần này công bố như thế rõ ràng là Phí Âm đang động viên khích lệ fan, cô ta không bị giới thời gian phong sát, chẳng những không bị phong sát mà còn từng bước leo lên cao.
Ngược fan một cách tự nhiên đến thế, ai cũng biết fan của nữ minh tinh toàn là fan sự nghiệp, vốn dĩ Phí Âm bị vả mặt, đám fan đang hấp hối nhìn thấy chị nhà mình vẫn dũng cảm, nỗ lực, chẳng hề sợ hãi hay lo ngại đối mặt với đối thủ mạnh mẽ như thế, không bất chấp điên cuồng mới lạ.
Mặc dù Khương Minh Chi không quá ngạc nhiên trước chuyện Phí Âm không bị giới thời trang phong sát, nhưng nghĩ kỹ lại thì thật ra cũng không khiến người ta khó hiểu cho lắm.
Năm Phí Âm mới ra mắt chỉ có vụ cô ta tự dán cái mác “Tiểu Khương Minh Chi” cho mình là hơi nổi xíu, tài nguyên cũng mù mờ, nhưng một năm gần đây, không biết tại sao đột nhiên tốt hẳn lên, không chỉ bộ phim thần tượng cấp S đầu năm nay mà cô ta giữ vai chính là bộ đầu tiên “bạo” mà còn công bố mấy đại ngôn cấp bậc không tệ và khách mời thường trú trên chương trình giải trí nữa.
*Tài nguyên: bao gồm phim ảnh, quảng cáo và những cơ hội xuất hiện trên show, truyền hình, sự kiện,... Có người nâng đỡ đằng sau, Nylon cũng không phải tứ đại tạp chí mắt mọc trên đầu, lên được bìa cũng không phải chuyện gì khó.
Nếu là vậy, Khương Minh Chi nhớ tới “scandal tình cảm” của Phí Âm và Tô Ngạn, bỗng cảm thấy hơi buồn cười.
Thấy Phí Âm cũng thông báo có tạp chí, còn cố tình cùng một số với cô, Khương Minh Chi bặm môi thoát khỏi Weibo, mở Weixin lên, lướt tới khung trò chuyện vốn chẳng có mấy câu của cô và Lộ Khiêm.
Cô nhìn khung trò chuyện nhạt nhẽo của mình và Lộ Khiêm nghĩ một lát, cuối cùng hít một hơi, quyết tâm.
Từ khi Lộ Khiêm tới Bình Thành, tính đến bây giờ bọn họ sinh hoạt vợ chồng mấy lần rồi, mượn ít đồ thì làm sao.
Hơn nữa, cái này không phải mượn, cái này gọi là xã hội chủ nghĩa kiếm hời của nhà tư bản.
Khương Minh Chi nghĩ như vậy thì tâm trạng thoải mái hơn, gõ chữ: [Tối nay mấy giờ anh về dợ~]
...
Câu lạc bộ An Hòa.
Lộ Khiêm nhận được tin nhắn Weixin của Khương Minh Chi khi đang ở chỗ này, nhưng anh không để loa thông báo tin nhắn.
Tin Lộ thị thành lập trụ sở hoàn toàn mới ở Bình Thành đã truyền ra, theo đó tin tức cậu hai nhà họ Lộ - Lộ Khiêm trường trú ở Bình Thành, bây giờ đã đến Bình Thành một thời gian rồi cũng lan truyền nhanh chóng.
Nghe nói Lộ Khiêm đến Bình Thành, từ khi tin tức này bắt đầu truyền ra, khắp cả Bình Thành có không biết bao nhiêu người rục rịch ngóc đầu lên.
Cậu hai của nhà họ Lộ ở Cảng Thành, nhỏ hơn anh cả mười tuổi, nhưng đến giờ từ nguồn tin dồn dập ở Cảng Thành thì trong hai anh em, Lộ Khiêm là người khó giao tiếp làm thân hơn.
Vì thế mà tuy có nhiều người rục rịch là vậy nhưng mãi đến hôm nay mới có người chủ động tiến lên một bước, hẹn cậu hai này ở câu lạc bộ An Hòa.
Bề ngoài câu lạc bộ trông khá là đơn giản, bên trong thì nước chảy dưới cầu nhỏ, như ở thế giới thần tiên.
Trong phòng cũng có tiếng nước róc rách. Trần Trung là trợ lý cũ của Lộ Hằng Vinh, vừa bước vào đã biết nhà thiết kế chỗ này nghiên cứu cực kỳ tinh tế, Bình Thành vẫn luôn thiếu nước mà lại khơi ra được dòng chảy.
Cuối cùng tối nay Tần Thiệu Khải cũng hẹn Lộ Khiêm ra được, thảo luận về miếng đất ngoại thành phía nam vẫn chưa được khai phá, thành phố mở rộng giá trị vốn hóa thị trường nên đã đề cập đến chuyện này không biết bao nhiêu lần rồi, không ai không thèm thuồng sốt ruột, nhìn chằm chằm vào nó.
Mảnh đất này vẫn vững vàng nằm trong kiểm soát của Lộ thị.
Mấy năm nay nhà họ Tần cũng coi là nhà có máu mặt ở Bình Thành, lần này là lần đầu tiên ra tay, mà bây giờ đối diện với Lộ Khiêm, biểu hiện của Tần Thiệu Khải khá đúng mực, vẫn luôn cười nói, chăm chú quan sát phản ứng của Lộ Khiêm.
Nhưng hình như cậu hai nhà họ Lộ này không tỏ rõ vui giận hơn cả trong lời đồn, dù anh ta nói ra điều kiện gì, anh cũng chẳng hề dao động chút nào.
Lần đầu tiên Tần Thiệu Khải cảm nhận được thế nào là cảm giác bị áp chế trong tình cảnh này.
Tần Thiệu Khải nới lỏng nơ trên cổ, thoáng chút nôn nóng, đúng lúc ấy có người mang tráng miệng vào, để làm nóng bầu không khí, anh ta bắt đầu tám về việc thường ngày.
“Gần đây tổng giám đốc Lộ ở Bình Thành đã quen chưa, thời tiết bên này hanh khô, không thể so với Cảng Thành chỗ anh, đặt thêm máy tạo ẩm, lọc khí gì đó sẽ ổn.”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Lộ.” Giọng nữ mềm mại chen vào, cô ta cầm chai rượu lên, rót đầy chén rượu trước mặt Lộ Khiêm.
Phí Âm ngồi bên cạnh Tần Thiệu Khải.
Cô ta đã đi theo Tần Thiệu Khải trong rất nhiều cuộc xã giao, nhưng khi biết người cần xã giao hôm nay là Lộ Khiêm thì cô ta mở cờ trong bụng. Vừa nãy Tần Thiệu Khải nói chuyện làm ăn cô ta không chen lời vào, bây giờ có thể mở miệng nói đôi câu.
Lộ Khiêm liếc mắt nhìn người phụ nữ vẫn luôn ngồi bên cạnh Tần Thiệu Khải, sau đó ánh mắt lập tức lạnh xuống, dừng trên mặt cô ta.
Phí Âm cảm nhận được ánh mắt của Lộ Khiêm, đột nhiên căng thẳng.
Đương nhiên Tần Thiệu Khải cũng nhận ra ánh mắt Lộ Khiêm dừng trên người Phí Âm.
Anh ta hơi ngạc nhiên, bởi vì ai cũng biết Lộ Khiêm không chấp nhận bất cứ cô gái nào đến cạnh mình, vì thế hôm nay không gọi người khác đến, nhưng với tình hình lúc này thì đúng là không thể tin vào lời đồn được, nếu không thì anh sẽ chẳng chú ý đến Phí Âm bên cạnh anh ta.
Tần Thiệu Khải cười dặn dò: “Tiểu Âm, ngồi sang bên chỗ tổng giám đốc Lộ đi.”
“Vâng.” Phí Âm cười khanh khách định đi sang đó ngồi, nhưng cô ta vừa mới đứng lên, Lộ Khiêm chẳng nói gì từ nãy bỗng lên tiếng: “Không cần.”
Từ chối thật dứt khoát, Phí Âm nhìn Tần Thiệu Khải, chỉ đành tức tối ngồi xuống.
Lộ Khiêm nhớ đến tấm ảnh tối đó Khương Minh Chi cho anh xem.
Cô nói cô gặp chuyện không mấy vui vẻ, sau đó ấu trĩ hỏi cô và người phụ nữ trong ảnh ai đẹp hơn.
Khi nhận ra người phụ nữ trong buổi xã giao hôm nay là người trong tấm hình, sắc mặt Lộ Khiêm dần lạnh xuống.
Nếu như vừa nãy còn không thể đánh giá được cảm xúc của Lộ Khiêm thì giờ đã rất rõ ràng, lúc này Lộ Khiêm đang toát ra cảm xúc không vui.
Quả nhiên, chưa nói được hai câu, Lộ Khiêm đã muốn kết thúc buổi xã giao tối nay.
Trần Trung lập tức kéo ghế đứng dậy, nói với Tần Thiệu Khải: “Tổng giám đốc Tần, chúng tôi xin đi trước.”
Lúc này Tần Thiệu Khải mới cuống lên, cho rằng vừa nãy Phí Âm nói câu gì đó động chạm tới Lộ Khiêm, anh ta hung ác dọa Phí Âm tái mét mặt rồi đuổi theo: “Tổng giám đốc Lộ, tổng giám đốc Lộ.”
Vệ sĩ tiến lên cản Tần Thiệu Khải lại.
Lộ Khiêm không hề dừng chân.
...
Tử Duyệt Tinh Hà, ngoài cửa sổ đã mới lên đèn sáng rực, cảnh đêm ở Bình Thành hệt như ảo mộng.
Khương Minh Chi lấy hết can đảm ra nhắn Weixin mà đến giờ vẫn như đá ném xuống biển, không có câu trả lời.
Đến giờ này rồi Lộ Khiêm vẫn chưa về.
Cô bĩu môi hừ một tiếng, vừa đứng dậy định đi tắm rồi ngủ lại nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.
Để bày tỏ sự bất mãn của mình, Khương Minh Chi cố tình không để ý đến Lộ Khiêm, thậm chí còn chẳng thèm liếc anh một cái, nhưng lại cố ý đi qua trước mặt anh.
Đương nhiên Lộ Khiêm đã nhận ra tâm trạng cô qua việc Khương Minh Chi hơi hất cằm lên, anh chủ động lên tiếng: “Minh Chi.”
Khương Minh Chi lạnh lùng “Ừ” một tiếng, liếc mắt nhìn Lộ Khiêm: “Về rồi đó à.”
Lộ Khiêm không quanh co lòng vòng: “Không vui hả?”
Khương Minh Chi vốn định ngang ngạnh thêm một lúc, không ngờ Lộ Khiêm lại hỏi thẳng, cô cũng chẳng giả bộ: “Sao anh không trả lời Weixin của em?”
Lộ Khiêm nghe vậy thì hơi khó hiểu, sau đó lấy điện thoại ra, mở Weixin, nhìn thấy tin nhắn Khương Minh Chi gửi cho anh.
Thời gian là hai tiếng trước.
Lộ Khiêm nhìn chữ “dợ” trong câu “Tối nay mấy giờ anh về dợ~” thêm hai giây, sau đó đáp: “Anh không hay xem Weixin.”
Khương Minh Chi đã đợi được câu đáp lời của Lộ Khiêm.
Vốn dĩ cô nghe xong thì càng thấy tức giận hơn vì câu nói qua loa ấy, có lý do gì khiến anh không xem Weixin suốt hai tiếng rưỡi, bỗng nhiên cô nghĩ tới việc trước giờ Lộ Khiêm đều ở Cảng Thành, gần đây mới đến Bình Thành, hình như chỗ bọn họ bên đó không hay dùng Weixin...
(Như đã note ở chương 1, Cảng Thành như Hồng Kông á mọi người) Cục tức trong l0ng ngục Khương Minh Chi không phát ra được nữa.
“Ồ.” Cô nhịn đến cuối cùng rồi đáp trả một chữ như thế.
Lộ Khiêm: “Sau này anh sẽ xem thường xuyên.”
Khương Minh Chi khô khốc đáp lại lần nữa: “Ồ.”
Lộ Khiêm nhớ Khương Minh Chi hỏi anh bao giờ về từ hai tiếng rưỡi trước: “Có chuyện gì tìm anh sao?”
Khương Minh Chi với cơn giận như đánh vào bông mỉm cười lúng túng: “À, không phải chuyện gì lớn.”
Cô đối diện với Lộ Khiêm, dựa vào nhiều lần lên giường với nhau, lúc này cô đã có gan kiếm hời từ anh, cuối cùng vẫn nói ra chuyện mình muốn mượn ngựa của anh để chụp tạp chí.
Khương Minh Chi nói xong lập tức bổ sung: “Nếu anh không tiện cho mượn cũng không sao, em sẽ bảo...”
Lộ Khiêm: “Được.”
Khương Minh Chi: “Hả?”
Lộ Khiêm lặp lại lần nữa: “Được.”
Trong nháy mắt, gương mặt Khương Minh Chi ngập tràn vui sướиɠ: “Thật sao?”
“Ừ.” Lộ Khiêm gật đầu, “Nhưng mà...”
Là một thương nhân độc đoán khôn khéo, anh nhìn người phụ nữ mới kiếm hời từ nhà tư bản xong đã vui ra mặt, vươn tay ra, ôm eo Khương Minh Chi.
Lộ Khiêm cúi đầu hỏi: “Anh được lợi gì đây?”