- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Định Luật Con Nhím
- Chương 2
Định Luật Con Nhím
Chương 2
Châu Tiếu lấy điện thoại mở weixin, chần chừ một lát, đứng dậy bước đến trước mặt Lê Diễn. Lúc Lê Diễn cúi đầu quét mã, Châu Tiếu chú ý đến đỉnh đầu của anh, tóc vừa dày vừa đen, nhưng mà có hơi bóng dầu, cảm giác như không siêng năng gội đầu mấy.
Màn hình điện thoại anh rõ ràng đã vỡ rồi, nứt một khoảng lớn như mạng nhện, chữ trong weixin đã không nhìn rõ mấy rồi. Đã hỏng đến như vậy mà anh còn dùng, cũng không biết là do anh không để ý, hay là do có nguyên nhân gì khác.
Tên weixin của Lê Diễn là [Có một chú nhím], avatar cũng là một chú nhím, còn sống, nhìn ảnh miêu tả không dễ nhận ra lắm, cảm giác cứ như một trái banh lông.
Hai người kết bạn weixin, Lê Diễn nói: “Cô đừng đi kiếm bà thím đó nữa, có chuyện gì cứ trực tiếp liên hệ với tôi.”
Châu Tiếu: “Được thôi.”
Anh Lê có vẻ khá là ngay thơ, chuyện này giống như tìm trung gian mua nhà rồi qua mặt người ta, làm gì có chuyện anh nói không tìm là không tìm, tiền phí trung gian cần trả cho dì Lưu, vỗn dĩ Châu Tiếu không thoát được.
Lê Diễn không ngẩng đầu: “Hộ khẩu của tôi ở chỗ mẹ, đợi tôi nói với bà một tiếng, tôi tìm thời gian rồi đi đăng ký với cô.”
Khóe miệng Châu Tiếu hơi co rút, trong lòng nghĩ vậy là xong rồi? Có phải hơi qua loa không?
Nhưng miệng lại bảo: “Được, làm phiền anh rồi.”
“Vậy cứ thế đi, cô đi được rồi.” Lê Diễn đút điện thoại vào túi, cuối cùng đã ngẩng đầu quét mắt nhìn cô. Châu Tiếu cũng không dám nói gì, cầm túi lên, chào tạm biệt anh rồi ra ngoài, còn chu đáo giúp anh đóng cửa.
Trong nhà không còn ai, cuối cùng Lê Diễn đã có thể thả lòng dây thần kinh căng cứng của mình, cả người như nằm dài trên xe lăn.
Đã rất lâu rồi không có người lạ đến nhà, lúc nhận được điện thoại của dì Lưu, anh còn tưởng là lừa đảo, không nói được mấy câu đã cúp điện thoại. Dì Lưu gửi cho anh một chuỗi tin nhắn thật dài kể rõ lai lịch nguồn gốc, Lê Diễn nghĩ một hồi lâu, mới nhớ ra hình như đúng là ba mình có một đồng nghiệp cũ sống ở gần đây, thích làm trung gian cho những việc lách luật như vậy.
Chỉ là anh chưa bao giờ nghĩ rằng, mình sẽ trở thành một trong những ứng viên “nguồn hộ khẩu” cho cô gái kia.
Nếu nghĩ kĩ lại thì đây cũng không có gì lạ, anh bây giờ đều có các phượng diện phù hợp với yêu cầu của cô gái kia, coi như là hàng top rồi.
Năm mươi ngàn, kết hôn giả, Lê Diễn thừa nhận, những chuyện rác rưởi này rõ ràng rất hấp dẫn anh.
Nằm trên xe lăn một hồi, Lê Diễn đẩy xe lăn đến phòng bếp mở máy hút khói, lấy bao thuốc và hộp quẹt ra, lặng lẽ hút một điếu thuốc, suy nghĩ một lát, lại gọi điện thoại cho Thẩm Xuân Yến.
“Con trai?” Thẩm Xuân Yến vùa bắt máy đã thấm thiết gọi, “Sao hôm nay lại gọi điện thoại cho mẹ thế? Con muốn ăn gì hả? Tối mẹ sang làm cho con!”
Lê Diễn khô khan nói: “Thông báo cho mẹ một tin, con muốn kết hôn rồi.”
Thẩm Xuân Yến: “…”
Châu Tiếu rời khỏi nhà Lê Diễn, đến dưới lầu, cô quay đầu nhìn lên căn nhà ở tầng sáu đó.
Khu Thủy Tân Đông Uyển, tòa nhà 36, căn hộ số 60Lê Diễn.
Châu Tiếu ghi nhớ trong lòng.
Mùa thu tháng Lê Diễn0, ánh mặt trời buổi chiều có hơi nhức mắt, cô bị nắng chiếu đên nổi híp cả mắt lại, mau chóng xoay người lại.
Thủy Tân Đông Uyển là một tiểu khu cũ nằm ở trung tâm Tiền Đường, được xây vào khoảng đầu những năm chín mươi. Mỗi tòa nhà có bảy tầng lầu trong khu xếp lít nhít, còn không ngay ngắn, khoảng cách giữa các tòa nhà rất hẹp, đứng đâu cũng có thể nhìn thấy nhìn chuồng lán và vườn rau được xây trái quy định.
Chỗ để xe trong tiểu khu rất ít, Châu Tiếu đi cả đoạn đường, thấy có mấy cụ ông, cụ bà bảy, tám mươi tuổi đang tụ tập trò chuyện, phơi nắng, còn có chỗ che bạt làm đám tang, bên trong đàn hát, vô cùng náo nhiệt, chen chặt cả con đường, Châu Tiếu chỉ có thể nghiêng người đi qua.
Nhưng một tiểu khu nhỏ bé cũ nát này, giá nhà đã lên đến hơn ba mươi nghìn một mét vuông, Châu Tiếu bĩu môi, trong lòng nghĩ mặc dù Lê Diễn sống rất là nhàm chán, nhưng căn nhà anh ở cũng phải hơn hai trăm ngàn đó.
Tâm trạng của Châu Tiếu lúc bấy giờ vô cùng phức tạp, cô lại ngoảnh đầu nhìn về tầng nhà của Lê Diễn, cuối cùng cũng cất hết tâm trạng vào, mau chóng đi làm.
Thẩm Xuân Yến gấp gáp chạy đến Thủy Tân Đông Uyển, lấy hơi leo lên sáu tầng lầu, không thèm gõ cửa, trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa vào nhà.
Phòng khách không có ai, phòng ngủ của Lê Diễn chỉ có kháo trong, Thẩm Xuân Yến đi qua đập cửa: “A Diễn! A Diễn! Lê Diễn! Mở cửa! Con mở cửa cho mẹ!”
Sau khi đập ầm ầm một hồi, sau cửa mới có tiếng động, cửa phòng được mở, Lê Diễn ngồi trên xe lăn chậm chạp đẩy xe ra, mặt không chút biểu cảm, không thèm nhìn bà lấy một lần.
Nơi cổ của Thẩm Xuân Yến đã đổ mồ hôi, vào thẳng vấn đề hỏi: “Con nói con muốn kết hôn? Kết hôn với ai? Con gái nhà ai? Mấy tuổi rồi? Hai đứa biết nhau bao lâu rồi? Quen nhau ở đâu? Con bé làm nghề gì? Con bé có biết con…”
“Cô ấy vừa đi.” Lê Diễn cuối cùng cũng hạ mình ngẩng đầu nhìn bà, “Ngồi đi, con không thích người khác đứng nói chuyện với con.”
Thẩm Xuân Yến kéo ghế qua ngồi xuống, cố gắng ôn hòa nhã nhặn hỏi: “A Diễn à, con nói cho mẹ biết đi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại muốn kết hôn thế?”
Lê Diễn nhíu mày nhìn bà: “Con hai mươi lăm rồi, muốn kết hôn, rất là lạ sao?”
“Không phải không phải, mẹ không có ý đó. Chỉ là… trước giờ không nghe con nói con có đối tượng, cô gái đó, sao con và cô gái đó quen nhau?” Thẩm Xuân Yến thật sự nghĩ mãi không ra, mấy năm nay Lê Diễn ngày nào cũng ở trong nhà, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không xuống lầu, anh quen con gái nhà người ta bằng cách nào chứ! Đừng có bị người ta lừa chứ!
Lê Diễn nhẹ giọng nói: “Cô ấy là đọc giả của con, đã xem tiểu thuyết của con nhiều năm rồi, vô cùng sùng bái con, con và cô ấy luôn yêu qua mạng, cô ấy biết tình hình của con, hôm nay đến gặp con rồi, nhất kiến chung tình, con quyết định sẽ kết hôn với cô ấy.”
Yêu qua màng á… còn nhất kiến chung tình?
Ngũ quan của Thẩm Xuân Yến co rúm lại một chút, khó tin hỏi lại: “Hai đứa… chỉ gặp một lần?”
“Đúng.”
“Vậy… Chuyện này không đáng tin!” Thẩm Xuân Yến rầu đến bạc cả đầu, đột nhiên nhớ đến một vấn đề nghiêm trọng, giật mình nói, “Con nói con bé vừa mới đi? Vậy… Vậy hai đứa… Hai đứa có không… Cái đó đó?”
Lê Diễn ngờ vực nhìn bà, Thẩm Xuân Yến chỉ vào giường đôi trong phòng ngủ của anh: “Thì, thì chuyện đó, có không?”
Lê Diễn đã hiểu, lập tức lạnh mặt, nghẹn cổ hét lên: “Không có!”
“Vậy sao lại tính đến chuyện kết hôn chứ…” Thẩm Xuân Yến vỗ bốp bốp lên đùi, “Con trai, rốt cuộc con có biết sau khi kết hôn cần làm gì không?”
Lê Diễn tức điên đi được: “Con đâu phải là đứa ngu ngốc! Sao lại không biết chứ?!”
“Vậy… vậy con… con…” Thẩm Xuân Yến thật lòng không muốn đả kích lòng tự trọng của Lê Diễn, nhưng là một người mẹ tốt và có trách nhiệm, bà vẫn phải hỏi, “Con bé thấy luôn bộ dạng này của con? Vậy con bé có biết tốt cuộc tình hình của con là thế nào không? Nếu con bé biết rồi, nó vẫn bằng lòng cưới con à? Hai đứa… làm việc… nó đều thấy hết rồi sao!”
Dái tai Lê Diễn phủ một lớp hồng phấn đầy khả nghi, cắn răng nghiến lợi nói: “Chuyện này không cần mẹ lo nhỉ?”
“Sao mẹ lại không lo được? Con là con trai mẹ đó! Mẹ sợ người ta lừa con!”
Nhìn thấy bộ dạng tức đến bầm gan tím ruột của Thẩm Xuân Yến, Lê Diễn cười lạnh: “Người như con có gì để gạt? Con là người tàn tật, một là không có nhà, hai là không có xe, ba là không có tiền, người ta có âm mưu gì với con chứ?”
Thẩm Xuân Yến mím môi, hốc mắt bỗng đỏ lên: “A Diễn, con đừng nói như vậy, trong mắt mẹ con vẫn cứ ưu tú như trước vậy. Con trai mẹ đẹp trai như vậy, con gái nhà người ta thích là chuyện rất bình thường, chỉ là về chuyện kết hôn, làm gì dễ nói như vậy chứ, ít nhất con cũng phải hẹn hò với người ta chứ.”
Lê Diễn nghiêng người nhìn bà, hỏi: “Sao mà con đi hẹn hò? Căn nhà này có thang máy sao? Hay mẹ muốn con bò xuống! Lăn xuống! Hay là nhảy xuống hả?!”
Anh càng nói càng lớn tiếng, nước mắt của Thẩm Xuân Yến bị anh hét chảy ngược vào trong, uất ức nói: “Mẹ đã nói với con lâu rồi, đổi cho con căn nhà khác, con lại không chịu.”
“Đó là mẹ muốn đổi sao? Là mẹ muốn con đi thuê nhà!” Rốt cuộc Lê Diễn đã nói đến chuyện chính, trừng mắt nhìn mẹ nói, “Chuyện lần trước mẹ nói với, hôm nay con sẽ chính thức trả lời mẹ, con, không, đồng, ý! Bây giờ con trai mẹ là con đây muốn kết hôn rồi, mẹ xem tự giải quyết đi! Thằng khốn Tống Tấn Giang đó kết hôn, đòi mẹ những gì rồi? Nó kết hôn thì muốn chiếm nhà của mẹ, nó nghĩ nó là ai chứ!”
Thẩm Xuân Yến cúi đầu, không nói chuyện, nước mắt rơi liên hồi.
Chuyện này kể ra rất dài.
Năm Lê Diễn tám tuổi, ba mẹ đã ly hôn rồi, anh đi theo Thẩm Xuân Yến. Lúc đó vì Lê Đức Dũng nɠɵạı ŧìиɧ, căn nhà ở Thủy Tân Đông Uyển đưa về cho Thẩm Xuân Yến, hai mẹ con ở với nhau suốt bảy năm.
Đến năm Lê Diễn mười lăm tuổi tốt nghiệp cấp hai, Thẩm Xuân Yến tìm được người bầu bạn, tên Tống Hoa.
Học cấp ba 3 ở lại trường, sau khi Thẩm Xuân Yến và Tống Hoa xác định quan hệ, liền chuyển sang nhà Tống Hoa ở chung. Vì hai người đều có con, mỗi người còn có nhà riêng, suy nghĩ đủ đường, cứ mãi cũng không kết hôn.
Nhiều năm trước vợ của Tống Hoa chết do bệnh, tuy rằng điều kiện kinh tế của ông bình thường, nhưng làm người thì lại rất tốt, rất quan tâm mẹ con Thẩm Xuân Yến, mặc dù Lê Diễn không mấy thân thiết với ông, nhưng vẫn luôn tôn trọng ông.
Nhưng con trai của Tống Hoa và vợ trước là Tống Tấn Dương không phải là kẻ khiến người ta bớt lo được, cậu ta lớn hơn Lê Diễn gần một tuổi, học cùng một lớp, bắt đầu từ cấp ba đã luôn nặng nhẹ với Lê Diễn. Mặc dù hai người không học cùng trường, nhưng luôn âm thầm so sánh học lực, sức khỏe, so sánh mức độ được con gái yêu thích, thậm chí là so sánh cả chiều cao.
Thế nhưng so sánh lại làm tức chết người ta, từ năm mười lăm đến hai mươi hai tuổi, về bất kỳ phương diện nào, đều là Lê Diễn toàn thắng.
Nếu không phải vì Lê Diễn xảy ra tai nạn giao thông năm tốt nghiệp đại học, thì không biết bây giờ anh đã bay đến phương trời nào rồi, làm gì cứ như cái xác không hồn đeo vỏ ốc ở trong tầng sáu khu nhà rách nát, không làm gì được như này.
Nhưng cho dù là căn nhà rách nát, Tống Tấn Dương vẫn luôn ghi nhớ. Cậu ta muốn kết hôn với bạn gái, nhưng không có nhà, vì Thẩm Xuân Yến và Tống Hoa sống cùng nhau, cậu ta vô cùng không bằng lòng lấy nhà của ba mình làm nha cưới. Thế là cậu ta liền để xuất, muốn dùng nhà của mẹ kế làm nhà cưới, cậu ta sẽ bỏ tiền, để Lê Diễn ra ngoài thuê một căn nhà có thang máy. Đợi qua vài năm nữa kiếm đủ tiền mua nhà, sẽ trả nhà lại cho Thẩm Xuân Yến.
Mấy năm nay tính tình của Lê Diễn càng ngày càng tệ, Thẩm Xuân Yến biết chắc anh sẽ không đồng ý, nhưng không ngăn được Tống Tấn Dương cứ nói mãi, tháng trước bà liều mạng đến tìm Lê Diễn nói chuyện này, kết quả mém chút nữa đã bị con trai lấy chổi quét ra đường.
Thẩm Xuân Yến khó cả đôi đường, một bên là con trai tàn tật do chính mình sinh ra, một bên lại là người chồng tình cảm nửa đời của mình, bà nghĩ, nếu như bà không thể đồng ý với Tống Tấn Dương, thì mối quan hệ giữa bà và Tống Hoa có lẽ cũng xong rồi.
Vốn dĩ đã rất buồn rầu, nay thì hay rồi, Lê Diễn lại quăng cho bà một chuyện, nói một kết hôn.
Thẩm Xuân Yến lau nước mắt, trong lòng đã tính rất nhiều lần, nếu con trai thật sự muốn kết hôn, cũng coi như là lòng bà bớt được một chuyện, bất quá thì cắt đứt với Tống Hoa, quay về chăm sóc con trai con dâu, đợi khi nào con dâu nhỏ có con rồi, còn có thể giúp chăm cháu, nửa đời sau cứ sống như vậy đi.
Lê Diễn nhìn mẹ khóc đến đau lòng như vậy, đôi mắt hung ác cuối cùng cũng đã hòa hoãn một chút, rút khăn giấy đưa cho Thẩm Xuân Yến, Thẩm Xuân Yến thút tha thút thí nói: “Con tìm thời gian, hẹn con bé đến gặp mẹ, mẹ chưa gặp, không có yên tâm.”
Lê Diễn thấp giọng “Ừm” một tiếng.
“Con bé bao nhiêu tuổi thế?” Thẩm Xuân Yến muốn tìm hiểu con dâu tương lai một chút, “Người ở đâu? Làm nghề gì?”
“Hai mươi mốt tuổi, người tình C, làm công.”
Lê Diễn nhớ lại hình ảnh của Châu Tiếu, cao khoảng một mét sáu đổ lại, ngoại hình cũng thanh tú nhã nhặn, nhưng không có độ nhận diện cao, nếu như đẩy cô vào giữa một đám người, cô chỉ là một cô gái vô cùng bình thường.
Nhưng cũng chỉ mới một lúc, anh đã không nhớ rõ ngũ quan của cô rồi.
Thẩm Xuân Yến líu lưỡi: “Mới hai mươi mốt á! Có phải hơi nhỏ không?”
Hai mươi mốt tuổi, cũng chỉ hơn tuổi kết hôn mà pháp luật quy định một tuổi! Cô gái nhỏ như vậy thì làm sao biết chăm sóc người khác đây? Con trai bà lại hung dữ như vậy, có khi nào hét một tiếng là dọa con gái nhà người ta bỏ chạy không?
Lê Diễn liếc mắt khinh bỉ.
Thẩm Xuân Yến khuyên Lê Diễn: “A Diễn, nếu con thật lòng muốn ở chung với cô bé ấy, mẹ cũng sẽ không phản đối, con có thể có được người mình thích, chắc chắn mẹ sẽ ủng hộ con. Nhưng mà, con cũng phải nghe lời mẹ, bớt bớt tính của mình lại, con gái nhà người ta chứ không phải mẹ, mặc con chửi như thế nào cũng sẽ không nổi giận với con, con gái bây giờ rất có chính kiến, nếu con hung dữ với con bé, chắc chắn nó sẽ làm ầm với con, con hiểu không?”
Lê Diễn nhíu mày trợn mắt, đập bàn: “Mẹ có ý gì? Tính con rất tệ sao?!”
Thẩm Xuân Yến run lên: “Mẹ nói vậy thôi, con nghe là được rồi, nghe là được…”
Nói cũng đủ rồi, Thẩm Xuân Yến xuống bếp làm cơm tối cho con trai. Lần này gấp gáp đến đây, ngay cả thức ăn bà cũng không mua, mở của lạnh nhà Lê Diễn ra, lấy đại một ít thịt đông lạnh làm bánh thịt hấp cho anh, không có miếng rau cải nào cả, chỉ có thể làm đại một bát canh trứng.
Thẩm Xuân Yến vừa làm cơm vừa thở dài, nếu không phải cứ cách hai ba ngày bà đến đưa đồ ăn cho anh, làm bữa cơm, một mình Lê Diễn sống như vậy có thể đói chết rồi, nhưng cho dù tần suất thấp như vậy, Lê Diễn vẫn không đồng ý để bà sang, nói sẽ làm đứt mạch văn của anh.
Ba năm nay, cứ luôn viết tiểu thuyết trên mạng, viết gì thì Thẩm Xuân Yến cũng không hiểu, nhưng Lê Diễn có thể kiếm được tiền, đủ nuôi sống bản thân. Anh vẫn luôn không chịu xin tiền mẹ, Thẩm Xuân Yến cho anh cũng không nhận, chỉ có thể cách vài ba hôm đến làm cho anh bữa cơm cải thiện bữa ăn.
Càng ngày anh càng ốm, vì nhiều năm không ra ngoài phơi nắng mà da anh càng ngày càng nhợt nhạt, tính cách cũng ngày càng nóng nảy cọc cằn. Thẩm Xuân Yến nghĩ, nếu anh thật sự có người trong lòng, không chừng là một chuyện tốt, có thể khiến anh giống con người hơn.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Định Luật Con Nhím
- Chương 2