Chương 49

Lúc ngẩng đầu lên lại, chẳng biết từ lúc nào Lâm Ngữ Khê đã đứng trước mặt hắn, nhìn hắn cười tủm tỉm.

"Đã lâu không gặp rồi nhà đại thiết kế, gần đây thế nào rồi?"

Nghiêm mạc hơi lúng túng cười: "Chào cô..."

Hắn còn chưa nói hết lời, đối phương đã cực kì tự nhiên ngồi xuống: "Vừa rồi anh đang nhìn Hứa ca sao?"

"..."

"Chúng tôi chỉ là bạn mè mà thôi, anh không cần ăn —— "

"Chúng tôi cũng chỉ là bạn bè." Nghiêm Mạc thản nhiên nói: "Cô Lâm ngàn vạn lần đừng hiểu lầm."

Lâm Ngữ Khê ngẩn ra, cô là người thông minh, một câu nói cũng đủ hiểu.

"Thế à, đó là tôi hiểu lầm, nhưng mà thật ra tôi đến đây vì muốn hỏi một chút về tình hình của Mễ Tô..."

Mễ Tô là cô tặng, cho dù Nghiêm Mạc biết rõ đối phương chẳng qua chỉ tìm cơ hội để tiếp lời, cũng không có cách từ chối thẳng, kiên trì trò chuyện một hồi, đầu kia Hứa Khiêm đã tạm biệt với Văn Bân đang đi qua bên này. Lâm Ngữ Khê đứng lên vẫy tay, đạp trên đôi giày cao gót chạy chậm tới, tặng y một cái ôm thật thắm thiết.

Hứa Khiêm hết hồn, chỉ sợ cô gái nhỏ này té, vội vàng đưa tay đỡ: "Làm sao vậy?"

Lâm Ngữ Khê ghé vào trong ngực y nhỏ giọng nói: "Có phải Nghiêm Mạc ăn hϊếp anh không?"

Hứa Khiêm phì cười: "Tại sao lại nghĩ vậy? Tôi là ai, còn có thể để cho người ta ăn hϊếp sao?" Y đỡ Lâm Ngữ Khê đứng vững lại, "Trước đó tôi gặp một kẻ ngốc nghếch, phá hỏng tâm trạng mà thôi, không liên quan đến hắn."

Lâm Ngữ Khê nhìn vẻ mặt y cảm thấy hơi đau lòng, nhưng hiểu rõ tính tình của Hứa Khiêm, chỉ đành cười lớn nói: "Vậy thì tốt rồi."

Căn cứ theo sắp xếp vị trí cho khách mời, Hứa Khiêm và Nghiêm Mạc coi như là bạn bè của Văn Bân, dĩ nhiên được an bài vào một bàn, nhưng hai người không ngồi kế nhau, mặt đối mặt ngồi ở hai đầu, ở giữa cách một cái bàn tròn, đứng lên cụng ly cũng khó khăn.

Lúc ăn được một nửa, Văn Bân mang con gái qua mời rượu, Nghiêm Mạc không chuẩn bị quà gì, chỉ đưa một phong bì đỏ chót, gần như gượng cười nhét vào tay Văn Bân, Văn Xảo Xảo trong tã lót mở to đôi mắt đen nhánh tò mò nhìn hắn, cuối cùng còn cười lên.

Văn Bân trái lại vô cùng vui vẻ: "Sư huynh, Xảo Xảo thích anh đấy."

Nghiêm Mạc chật vật ừ một tiéng, có chút không dám nhìn đứa trẻ bé bỏng kia, trong lúc nhất thời đơ tại chỗ.

Văn Bân rõ ràng nhìn ra đối phương có vẻ trốn tránh, tưởng là không thích con nít, bầu không khí tức khắc có chút lúng túng.

Cuối cùng vẫn là Hứa Khiêm không nhìn được nữa, đứng dậy đi tới bên cạnh hai người, quàng lấy cổ Nghiêm Mạc kéo người ra, cười hì hì nói: "Tiểu tử này xấu hổ đấy, em đừng để ý đến hắn, tiếp tục lo việc đi."

Lúc này Văn Bân mới rời đi.

Sau khi cậu đi rồi, Hứa Khiêm buông tay ra, phủi phủi áo quần, thấy Nghiêm Mạc nhìn y chằm chằm liền nói: "Tôi đây cũng không phải vì cậu."

Rõ ràng, y sợ Văn Bân xấu hổ mới tới giải vây. Vì vậy Nghiêm Mạc chậm rãi gật đầu: "Tôi hiểu."

Hứa Khiêm không quản hắn nữa, trở lại vị trí của mình ăn uống no nê, Nghiêm Mạc ngồi đối diện y, dường như nhìn y không chớp mắt, chịu đựng đến khi dạ tiệc kết thúc, trong bát vẫn sạch sẽ.

Trong toàn bộ quá trình, Hứa Khiêm đều nói chuyện với Lâm Ngữ Khê, sau khi Văn Bân qua đó cũng không tới nữa, trái lại Hứa Khiêm lôi kéo bạn nữ chủ động đi tìm cậu mời rượu, Nghiêm Mạc cũng đi, hắn đã thất lễ một lần, không thể có lần thứ hai, vì vậy lúc đối mặt với Văn Bân một lần nữa, hắn cười, giống như chuyện lúng túng trước đó chưa từng xảy ra.

Một chén rượu xuống bụng, đốt cháy phế phủ lục tạng đến đau đớn.

Mùi vị ruột gan đứt đoạn này, nhưng cũng đã lâu rồi không nếm qua —— nhưng so với lần kia trong hôn lễ, Nghiêm Mạc đau đến bình tĩnh, say đến tỉnh táo, hắn đã có thể mặt không đổi sắc nói ra lời chúc phúc, giống như đã buông xuống được.

Chua đắng trong đó cũng chỉ có mình biết rõ.

Đợi đến khi tiệc tan, Hứa Khiêm gọi người đưa Lâm Ngữ Khê về nhà, tự mình lấy di động ra chuẩn bị kêu xe tới, nhưng bị một người kéo tay lại.

Dưới ánh đèn mờ mờ, Nghiêm mạc đứng bên cạnh y, mặc âu phục tươm tất, vẻ mặt gần như sụp đổ, giống vừa chạm vào liền đứt dây.

Hứa Khiêm xoay cổ tay: "Buông ra."

Nghiêm Mạc dĩ nhiên không chịu, lôi người đi tới một chỗ vắng người, bởi vì đang ở bên ngoài, Hứa Khiêm cũng không muốn làm hắn khó xử.

Chờ đến nơi, Nghiêm Mạc buông Hứa Khiêm ra, người kia xoa xoa nắm tay đang ngứa ngáy định cho hắn một đấm, nhưng đột nhiên có gì đó sà vào l*иg ngực.

Nghiêm Mạc ghé đầu nơi cần cổ y, hô hấp run rẩy, lưng hơi nhấp nhô.

Đợi đến khi có một chất lỏng ấm áp chảy xuống cần cổ trần trụi, y mới dám khẳng định, Nghiêm Mạc đang khóc.

Nam nhi đổ máu không đổ lệ chỉ là vì chưa tới lúc thương tâm —— Hứa Khiêm không ít lần thấy đối phương khóc, phần lớn là vì Văn Bân, mà lần này ngày hôm nay chỉ sợ cũng giống vậy.

... Lại có thể có chút không giống, Hứa Khiêm nghĩ, Nghiêm Mạc còn chưa hoàn toàn say, cũng không phải vì thuốc mà mất lý trí, hắn rất tỉnh táo mà khóc, ở trước mặt mình... trước mặt tình địch trước kia.

Vì sao? Bởi vì đồng bệnh tương lân? Hay là ——

"Tôi tin tưởng anh."

Trong nháy mắt đó, Hứa Khiêm biết rất rõ ràng có cái gì đó bị đánh vỡ.

Bốn chữ bất thình lình —— mang theo nghẹn ngào, run rẩy, yếu ớt gần như khẩn cầu, đó là Nghiêm Mạc gỡ xuống phòng bị, bày ra bộ mặt chật vật nhất, không chịu nổi nhất trước mắt y...

Trái tim giống như bị xoắn lại thành một cục, hoặc như bị cái gì đó đâm trúng, có chút đau đớn, nhưng càng nhiều hơn lại là vui vẻ.

Vì đáp án trễ nguyên một tuần này —— Hứa Khiêm nghĩ, có một số việc thật là con mẹ nó không công bằng như vậy.

Dựa vào cái gì mình động lòng trước?

Chỉ vì những ngày ở chung kia? Những kí©ɧ ŧìиɧ trên giường, những món ăn ngon, thức ăn nóng hổi, hay là mỗi lần mở cửa, ở đó lại toả ra một ánh sáng ấm áp...

Ai là người bước qua ranh giới trước đã không còn quan trọng.

Nghiêm Mạc ôm y, giống như muốn hoà tan cả người vào trong l*иg ngực.

Hắn nói: Hứa ca, Hứa ca, tôi tin tưởng anh, anh đừng đi...

Hắn như một đứa trẻ bị mất món đồ chơi quý báu, đem hết toàn lực nắm chặt lấy cọng rơm cuối cùng, khóc đến không thở được.

Khóc đến tim Hứa Khiêm cũng mềm nhũn, y ôm chặt lấy hắn, không ngừng vỗ nhẹ tấm lưng phập phồng của đối phương.

"Cậu thật sự tin tôi ư? Cho dù tôi sẽ đi những chỗ kia?"

"... Ừ."

"Không ăn giấm chua sao?"

"Tôi... tôi tin anh."

Hứa Khiêm cười lên, lau sạch mặt hắn, ngưng mắt nhìn con ngươi đen nhánh thấm ướt lệ kia, ôn nhu nói.

"Cậu muốn quên em ấy phải không?"

Nghiêm Mạc gật đầu thật khẽ hầu như không nhìn ra.

"Hãy giúp tôi."

Gò má hắn ửng hồng, không biết vì khóc hay vì say, nhưng vừa vặn là dáng vẻ mà Hứa Khiêm thích nhất.

Vì vậy y hôn một cái lên mặt hắn, liếʍ đi chỗ nước mắt mằn mặn kia, cuối cùng nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.

Đó là nụ hôn ôn nhu nhất mà Hứa Khiêm nhận được, không hề cố ý ve vãn hay phô trương kỹ thuật thần sầu, chỉ đơn thuần đến ngu ngốc mà môi dán lấy nhau, không tiến sâu vào, nhưng cũng đủ triền miên.

Y ôm cổ hắn, đè người kia lên tường.

"Quên em ấy đi... Anh đây có phần thưởng."

Cho dù cũng không biết là cậu có quan tâm hay không.