- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Định Kiến
- Chương 46
Định Kiến
Chương 46
Duyên phận thật là một thứ kỳ kiệu, không có Văn Bân, bọn họ căn bản sẽ không đi đến bước này của hiện tại, mà cũng chính bởi vì Văn Bân, quan hệ của hai người cũng sẽ dừng ở đây, nhiều hơn một chút sẽ vượt ranh giới.
Hứa Khiêm không nói ra, Nghiêm Mạc cũng rất ăn ý không đáp lời, hai người lại lần nữa đổi đề tài, cười cười nói nói cơm nước xong, Nghiêm Mạc rửa chén còn Hứa Khiêm đút cho mèo, hài hoà đến kỳ diệu.
Sau khi ăn xong, bọn họ lần nữa đi siêu thị một chuyến, nửa đường Hứa Khiêm bị bạn gọi đi dự tiệc, khi tới thì đám cầm thú kia đang đánh bóng bàn, một người đang ôm tiểu tình nhân tán tỉnh, nhìn thấy y đến, ánh mắt liền tập trung lại.
Trên mặt Hứa Khiêm tỉnh rụi, nhưng trong lòng thì lộp bộp một cái, liền biết bị người gài bẫy.
Quả nhiên là tên quỷ gọi điện y tới đang cười hì hì tiến sát lại, ôm lấy vai y. Người lăn lộn trong giang hồ dù sao cũng có vài bạn nhậu, huống gì Hứa Khiêm dựng nghiệp từ bàn tay trắng, không có chỗ dựa, cũng không có quan hệ với những con em của mấy cán bộ cao cấp, đa số đều là những ông chủ cùng cấp bậc với y, mọi người đều là người tục tĩu, cũng sẽ không chú ý ai khinh thường ai.
Giống như người đang ôm vai y gọi là Tào Hồng Vĩ, chưa tới 40, xuất thân ở nông thôn, chưa học xong sơ trung* liền ra ngoài dốc sức làm việc, kết quả trúng vé sổ được một thùng vàng, đi một mạch cho đến sự nghiệp thành công ngày hôm nay, trong tay tích góp được không ít nhân mạch, trong đám đồng lứa trước mắt là người lớn tuổi nhất, cũng rất có uy tín.
(*Sơ trung (初中): trung học cơ sở)
"Nào nào nào, Hứa đệ, ngồi xuống." Tào Hồng Vĩ lôi kéo y ngồi xuống, tự mình rót đầy rượu, Hứa Khiêm không nói hai lời ngửa đầu uống hết, đặt ly xuống vừa định nói mấy câu, chỉ thấy mọi người đều đang nhìn cổ y.
Tối qua lúc y làm với Nghiêm Mạc bị cắn một cái, bởi vì không thấy đau nên ngủ dậy cũng quên mất, rút cuộc lúc này để người khác nhìn thấy, Hứa Khiêm cũng không e lệ, sờ sờ cằm: "Thế nào, hâm mộ hả? Để tiểu tình nhân bên cạnh anh cắn một cái không phải là xong rồi sao..."
Y còn chưa nói dứt lời, ngược lại đã có người cười trước: "Niềm vui mới của Hứa tổng thật là cay, đổi thành Thuần Thuần nhà anh cũng không dám làm như thế..." Gã nói xong lời cuối cùng, cơ hồ không che dấu sự khinh bỉ, Hứa Khiêm nghe được liền bắt đầu cười, vẻ mặt cong lên, ánh mắt cũng trở nên hung hãn.
"Bành Nghị, mày con mẹ nó là cái thá gì! Ở đây đến phiên mày nói chuyện? Ai chả biết trước kia mày mua cổ phiếu rớt giá bị dừng phiên giao dịch, mấy nón nợ cá độ bóng đá đua ngựa còn chưa thanh toán sạch sẽ đâu nhỉ? Còn có lòng ở đây bao tiểu tình nhân, mày cho anh ấy xem qua tài khoản ngân hàng chưa?"
Lời này của Hứa Khiêm tương đối không nể mặt mũi, Bành Nghị bật người dậy mặt tối sầm, nhưng không tiện nổi cáu, dù sao ở đây có được mấy bạn bè thật lòng chứ? Không phải là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, có thể có lợi mới tụ họp một chỗ sao, hôm nay gã mất tiền, cũng không có địa vị, gã không phải là cái rắm gì cả.
Tào Hồng Vĩ nhìn hai người chửi xong, mới đóng vai trò khuyên ngăn: "Được rồi được rồi, mọi người đều là anh em, không nên vừa thấy mặt đã bảy mồm tám mỏ chõ vào... Hứa đệ, gần đây tâm tình của Bành Nghị không tốt, chú cũng đừng luôn trêu chọc gã thế."
Huống gì chuyện Hứa Khiêm tự khai làm số 0 đã truyền khắp trong giới, không biết có bao nhiêu người cười ở sau lưng, mà tiểu tử Bành Nghị này cũng không có não, nói ra ngay tại đây khiến mọi người đều lúng túng.
Mấy năm nay Hứa Khiêm từng chút một đưa công ty đi lên, tất cả mọi người đều nhìn thấy ở trong mắt, trong lòng Tào Hồng Vĩ hiểu rõ khoảng vài năm nữa đối phương sẽ vượt qua mình, hơn nữa Hứa Khiêm còn trẻ, chưa tới 30, tương lai của công ty thênh thang rộng mở... Hắn đã quen làm đại ca, không tránh khỏi hơi đố kỵ mà chèn ép một chút, phen này ngày hôm nay cũng chính là vì như vậy.
Hứa Khiêm lặn lộn mấy năm này, sao có thể không nhìn thấu chút đạo lý này chứ? Chỉ là trước mắt vẫn chưa tới thời điểm để xé rách mặt nhau, cũng không tranh cãi nữa, đem qua một ly rượu tự phạt.
Đêm hôm đó Hứa Khiêm bị một đám người vây lại rót, về sau thật sự không chịu nổi nữa, tìm một kẽ hở chạy vào nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho Giang Thành Vọng để hắn tới đón, sau khi cúp máy không vội ra ngoài, mà ngồi trên nắp bồn cầu hút từng hơi thuốc lá.
Lại một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, có người lảo đảo nghiêng ngã đi vào, nghe tiếng là Bành Nghị và Thuần Thuần, hai người vừa cười đùa vừa lẻn vào gian bên cạnh, bắt đầu làm vài chuyện không dịu dàng.
Tuy Hứa Khiêm uống không ít, nhưng còn chưa tới nhỏ nhặt đến mức đó, bây giờ cũng lười để ý tới đôi gian phu da^ʍ phụ này, híp mắt tiếp tục hút thuốc, kết quả không tới năm phút đồng hồ thì gian bên cạnh đã xong chuyện, sau khi xong chuyện bọn họ cũng không đi ra, ôm nhau bắt đầu ve vãn.
Giọng nói ỏn ẻn của Thuần Thuần mở lời trước: "Bành tổng, chuyện anh nói ban nãy... là thật sao?"
Trình nũng nịu không tồi, hơn nữa vừa mới XXOO xong, Bành Nghị không so đo là ả bất kính, trái lại kéo người lại: "Dĩ nhiên là giả, tên thỏ già Hứa Khiêm kia gần đây coi trọng một con thỏ trắng nhỏ tuổi, còn để cho người ta thao..." Nói xong hôn đối phương một cái: "Sở dĩ y hạ thấp anh đó là bởi vì đố kị anh, bảo bối hiểu chưa?"
Thuần Thuần bĩu môi, ánh sáng mờ tối hoàn hảo che khuất đi sự ghét bỏ trong mắt ả: "Thế nhưng em thấy anh trai kia không giống như là một người như vậy nha... Y đã như vậy, còn cần làm, làm cái kia sao?"
Bành Nghị chậc một tiếng, không nhịn được nói: "Em thì biết cái gì, có vài người chính là biếи ŧɦái, giống như em vậy mà bọn họ lại không thích, lại thích bị người ta thao lỗ sau... Em đừng có nói, nhìn hình dáng Hứa Khiêm như vậy, không chừng làm sẽ thấy rất thích đi, em nhìn cái eo kia, cặp chân kia... Á em đừng đánh anh mà hahahaha..."
Gã uống nhiều rượu, âm lượng cũng mất ổn định, vang vọng trong nhà vệ sinh nghe đến chói tai, Hứa Khiêm bình tĩnh đứng dậy, đi tới trước cửa gian sát vách, khẽ gõ một cái.
Bên trong truyền ra tiếng chửi rủa, Bành Nghị la lên để y cuốn xéo, Hứa Khiêm lấy điếu thuốc xuống, đè thấp giọng nói: "Cảnh sát, mở cửa!"
Y giả vờ không giống chút nào, nhưng Bành Nghị chột dạ, cộng thêm uống rượu nên không có sức phán đoán, lập tức bị mắc lừa.
Kết quả cửa vừa mở ra, còn chưa phản ứng kịp, Hứa Khiêm tiến một bước dài đi vào trong, một tay túm đầu đối phương nhét xuống bồn cầu, y đang nổi nóng, Bành Nghị cũng không chuẩn bị tâm lý, đυ.ng phải việc này cả người đều bối rối, vừa định ngẩng đầu, một chân của Hứa Khiêm đã giẫm trên đầu gã, không để gã đứng dậy.
Thuần Thuần ở bên kia đã sớm sợ ngây người, muốn thét lên lại bị ánh mắt Hứa Khiêm trừng mắt một cái khiến cả người nhũn ra tựa vào trong góc, cũng không dám thở mạnh. Hứa Khiêm phát tiết xong, giơ đầu điếu thuốc lên dập tắt ở trên tường, lại châm một điếu.
Y cắn điếu thuốc, từ trong túi bộ âu phục bị nhăn rút ra một tờ chi phiếu, thong thả chậm rãi viết một con số, vứt xuống một bên Thuần Thuần, sau đó thu chân về, cũng không quay đầu lại mà bỏ đi.
Hứa Khiêm không sợ Bành Nghị trả thù, y cũng là từ tầng dưới chót lăn lộn tìm tòi bò từng bước đi cho tới ngày hôm nay, lúc còn trẽ đùa giỡn quá hung tàn cũng đã từng chảy máu, ẩu đả đánh nhau với người khác trong đêm tối... nhưng mà về sau gặp vận may, có tiền phát tài, thay áo sơmi và quần jean cũ nát thành âu phục và giày da thủ công của thương hiệu nổi tiếng, nhưng thứ này cũng không thể khiến y từ nay về sau trở thành một người cao nhã, y vẫn là Hứa Khiêm kia, một Hứa Khiêm không cha không mẹ không bối cảnh, bị đánh rớt hàm răng cũng phải nuốt máu vào bò về phía trước.
Điểm duy nhất khác biệt là mười năm về trước, y là một đứa trẻ bị người khác giẫm dưới bàn chân, mà bây giờ, đổi lại là y đạp người khác mà thôi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Định Kiến
- Chương 46