Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Định Kiến

Chương 112

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bố Nghiêm trầm lặng, qua một lúc lâu mới mở miệng nói: "Tôi uống hơi nhiều rồi, có chuyện gì chờ về đến nhà hẵng nói."

Nói cũng nói đến mức này rồi, Nghiêm Mạc cũng không tiện nói gì nữa, đành gật đầu.

Chờ về đến nhà, Nghiêm Mạc chăm sóc cho Hứa Khiêm say mèm xong, khi xuống lầu thấy ba mẹ vẫn chờ trong phòng khách, hắn lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới.

"Ba, mẹ."

Triệu Y Liên vỗ vỗ ghế salon bên cạnh, "Qua đây đi, ba mẹ nói chuyện với con."

Nghiêm Mạc nghe lời ngồi xuống, Triệu Y Liên nhìn thấy cái bóng của hắn cao hơn mình nửa cái đầu, trong lòng bùi ngùi một hồi.

Bà thở dài, "Thật ra trước đây, mẹ có tìm hiểu về phương diện này, dù sao đến nay con vẫn không có bạn gái... nhưng cũng không đi tìm nam giới, đôi khi mẹ với ba cũng sẽ thảo luận về chuyện này. Làm cha mẹ, chúng ta dĩ nhiên mong con có thể có một gia đình bình thường, mà không phải giống như bây giờ... Mẹ không có ý kỳ thị gì, Tiểu Hứa, con là một người tốt, nhưng y lớn hơn con đến năm tuổi, đồng thời còn từng trải đời phong phú hơn, lừa con hay đùa bỡn con..." Bà ngưng mắt nhìn gò má Nghiêm Mạc, sự bình tĩnh trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ, nghe thấy mà lòng người cay cay. "Con có thể dẫn y về, chắc cũng đã chuẩn bị rồi, nhưng mà Tiểu Mạc, con còn trẻ, con thật sự... muốn ở với y cả đời sao?"

Nghiêm Mạc cực kỳ nghiêm túc gật đầu thật thấp. Hắn nắm lấy tay mẹ, nhẹ nhàng đưa lên, gằn từng chữ: "Con xin lỗi, đến bây giờ mới nói với ba mẹ... Con trời sinh đã là đồng tính luyến ái, mối tình đầu là lúc 16 tuổi, khi đó, con còn chưa gặp Hứa Khiêm. Trước kia con không nói, một là vì sợ kích động ba mẹ, hai là khi đó con còn chưa nhận rõ tình cảm của mình, bởi vì con chưa từng nhận được – mãi cho đến khi con gặp được Hứa Khiêm."

"Có lẽ trong mắt ba mẹ, con vĩnh viễn là đứa con trai ngoan ngoãn luôn vươn lên, nhưng trên thực tế, con cũng có nhiều chuyện không biết, cũng đã từng hồ đồ." Nghiêm Mạc nhắm mắt lại, chuyện cho tới bây giờ, hắn nghĩ tới đoạn thời gian theo đuổi không được kia, nhớ tới đùi bó thạch cao của Hứa Khiêm, trong lòng liền khó chịu như dao cắt.

"Con với anh ấy có thể đi đến bước này ngày hôm nay... thật sự không hề dễ dàng, mẹ, con biết mẹ muốn nói gì, chúng con đích thật không phải là người cùng một thế giới. Cho nên kỳ thật lúc ban đầu chúng con rất không hợp nhau, con có một thành kiến rất lớn đối với anh ấy – từ nhỏ đến lớn, anh ấy là người duy nhất mà con làm tổn thương, sau khi mất đi anh ấy, con mới hiểu được anh ấy tốt bao nhiêu."

Hắn đứng dậy từ ghế salon, quỳ gối trên sàn nhà đá cẩm thạch cứng ngắc, ánh mắt lóng lánh nhìn cha mẹ mình, kiên định nói: "Con sẽ không bỏ rơi anh ấy, anh ấy cũng thật sự yêu con, nếu không thì sau khi bị tổn thương cũng sẽ không chấp nhận con thêm một lần nữa... Ba, mẹ, là con bất hiếu, làm ba mẹ thất vọng... Con hy vọng ba mẹ có thể tác thành cho con." Nghiêm Mạc nói xong, nước mắt tràn mi ứa ra, hắn khom người xuống, dập đầu xuống thật thấp.

Triệu Y Liên chăm chú nhìn con trai mình, nhìn nước mắt cùng sống lưng căng thẳng của hắn, trong lòng hơi chua xót. Từ nhỏ đến lớn, bọn họ luôn cố gắng hoàn thành toàn bộ nguyện vọng của Nghiêm Mạc, hơn nữa toàn lực ủng hộ giấc mơ của con trai... Cho dù thời gian người nhà ở cùng nhau càng ngày càng ít, có thể nhìn thấy hắn dần dần trưởng thành, biến thành một người ưu tú như hiện tại, có thể làm một người đàn ông biết gánh vác khiến vợ chồng bọn họ càng thấy hết thảy đều đáng giá.

Bọn họ không ngoan cố cũng không bảo thủ, cũng không phải hoàn toàn không thể chấp nhận tính hướng của con trai, chỉ là... chỉ là hết thảy những chuyện này đều quá đột ngột, thái độ của con trai làm bọn họ kinh ngạc, đồng thời khó tránh khỏi lo lắng, giữa đàn ông và đàn ông không có bảo đảm của gia đình, hoàn toàn dựa vào tình cảm, thế thì kéo dài được bao lâu?

Đối với lần này, Nghiêm Mạc kiên quyết bày tỏ, còn dùng thời gian để chứng minh tất cả.

Bố Nghiêm nặng nề thở dài một tiếng, tay vỗ vỗ lưng vợ.

"Vậy thì cho tụi nó chút thời gian đi... Ba năm, trong vòng ba năm, nếu các con còn có thể an ổn ở cùng một chỗ, ba mẹ sẽ chấp nhận, nhưng mà ba bất kể con dùng phương pháp gì, nhất định phải cho ba mẹ một đứa cháu, ba và mẹ con muốn ôm cháu lắm rồi."

Nghiêm Mạc kích động đến nói không nên lời, hắn nhào tới ôm lấy ba mẹ mình, liên tục gật gật đầu.

Triệu Y Liên vỗ vai con trai, "Nếu đã như vậy, lần sau có cơ hội, hẹn ba mẹ y ra gặp mặt đi, cũng coi như là đôi bên làm quen một chút..."

Bà vốn chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ thân thể người kia cứng đờ, Nghiêm Mạc ngẩng đầu lên, vệt nước mặt trên mặt vẫn chưa khô, nhưng nụ cười có chút cay đắng.

"Mẹ, Hứa ca không có người thân." Hắn nhỏ giọng nói, giống như sợ bị ai khác nghe được, "Anh ấy chỉ có mình con."

...

Hứa Khiêm ở trên giường trở mình.

Kỳ thật y không say đến nỗi thần trí không rõ ràng, chỉ là sợ hãi và lúng túng nên dọc đường giả vờ bất tỉnh, sau khi Nghiêm Mạc xuống lầu không bao lâu, y liền đứng dậy, mở một chai nước suối uống hai ngụm, còn dư lại đổ vào lòng bàn tay lau mặt, cuối cùng thanh tỉnh hơn nhiều.

Y ngẩn người một hồi, rồi đứng dậy mở cửa sổ ra, gió đêm lạnh lẽo đập vào mặt, Hứa Khiêm run lập cập, kéo chăn bông ở một bên qua phủ lên, rồi lấy điếu thuốc lá cùng bật lửa từ vali ra.

Hắn tựa vào cửa sổ châm thuốc, ngọn lửa leo lắt trong gió rét, mất sức lắm rốt cuộc mới châm lên được, Hứa Khiêm không kịp chờ đợi mà hút một hơi, mùi quen thuộc xộc vào cổ họng đi qua phổi, rồi chậm rãi phun ra.

Trong bóng tối, chỉ có đốm lửa nhỏ nơi đầu ngón tay y lập loè nhấp nháy, rồi bị gió thổi điên cuồng dập tắt.

Cứ như vậy rút ra mấy điếu, chút men say trong l*иg ngực cuối cùng đã tiêu tan đi hết, Hứa Khiêm dập tắt điếu thuốc, đóng cửa sổ lại, lần nữa nằm xuống giường.

Lại qua không biết bao lâu, cửa phòng bị một người lặng lẽ đẩy ra, Nghiêm Mạc vốn là muốn xem Hứa Khiêm ngủ được thế nào, nhưng không ngờ mới đưa tay qua đã bị đối phương chuẩn xác cầm lấy, nhất thời ngân ngẩn cả người.

Hứa Khiêm bọc trong chăn hé mí mắt lên, lười biếng kéo người kia xuống, cùng nằm sóng vai với mình.

Trong bóng tối, không chỉ hô hấp của người nào dần dần trở nên dồn dập, hai người im lặng nằm ở trên giường, đều đang chờ người kia mở miệng.

Cuối cùng, vẫn là Hứa Khiêm mở lời, "Nói chuyện xong rồi?"

"... Ừ." Nghiêm Mạc nuốt nước bọt, hắn hơi căng thẳng, nhưng nguyên nhân vì sao thì ngay cả chính hắn cũng không biết. Nhưng trái lại, căng thẳng như vậy cũng không ảnh hưởng hưng phấn của hắn, hắn không kịp chờ liền nói với Hứa Khiêm, "Ba mẹ tôi, bọn họ --"

"Cậu điều tra tôi, đúng không?" Hứa Khiêm khẽ ho nhẹ hai tiếng, cắt đứt lời Nghiêm Mạc, "Trước kia tôi đã thấy kỳ quái, mãi cho đến vừa rồi... cậu ngăn mẹ cậu không cho bà hỏi, là sợ đâm vào nỗi đau của tôi?" Y biết vào lúc này mình không nên nhắc tới việc này, nhưng y không nhịn được.

Nghiêm Mạc há miệng, đôi môi run rẩy, còn dư lại nửa lời bị cắt đứt nghẹn trong cổ họng. Hắn thử nhiều lần mới tìm lại thanh âm của mình, mở miệng mới phát hiện đã khàn không ra tiếng, "... Phải, tôi, tôi có điều tra..." Hắn muốn tìm một lý do dễ nghe cho mình, nhưng đầu óc trống rỗng, hắn chỉ theo bản năng, nắm chặt cứng cổ tay đang đặt trên tay mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »